Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 158: Ngoại truyện 6

Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:39:01
Lượt xem: 22

Người đàn ông làm việc nghiêm túc là đẹp nhất, lời này cấm có sai, Hạ Dĩ San tấm tắc cảm thán, "Nam Dịch, hát lâu như thế, tôi đói quá, đưa tôi ra ngoài ăn đi."

 

Không ai đáp lời cô. Hạ Dĩ San giật phăng tai nghe của anh, "Anh bảo tôi hát mà tôi còn chưa lấy thù lao đâu đấy, bây giờ tôi muốn anh đi ăn với tôi một bữa."

 

Nam Dịch nhìn cô, "Chỗ này phải chỉnh lại một chút, cô vào thử đi."

 

"Ơ kìa, lại bắt tôi phải hát à, được, anh ra ngoài ăn với tôi một bữa thì tôi sẽ hát."

 

Nam Dịch híp mắt lại, đám nhân viên đứng gần đó nhìn thấy biểu cảm ấy thì lập tức tránh ra xa, sếp mà tức lên thì cực kỳ đáng sợ. Nhưng sau khi tránh đi rồi, họ thấy cô gái kia vẫn không hề có vẻ sợ hãi, thậm chí còn mặt dày nói, "Không đi ăn với tôi chứ gì? Được rồi, tôi đi đây, ai thích hát thì đi mà hát."

 

Hạ Dĩ San nói xong liền làm ra vẻ định đi, nhưng vừa tới cửa thì đã nghe thấy giọng nói đầy nhẫn nại của người nào đó, "Đi đâu ăn?"

 

Nam Dịch đã bỏ ra rất nhiều tâm sức cho ca khúc này, thế nên khi gặp được người thích hợp để hát nó thì anh sẽ giữ thật chặt bằng mọi cách. Vì thế, ông sếp lạnh lùng, mặt mày âm u trong mắt đám nhân viên đã bị một cô gái vô danh hô to gọi nhỏ một thời gian...

 

...

 

Một buổi tối nọ, Hạ Dĩ San vội vàng ra khỏi biệt thự. Hôm nay cô mặc quần áo hết sức thoải mái, tay trái xách một túi đồ ăn mua ở siêu thị, tay phải cầm theo hai chiếc tạp dề đôi cô mới mua...

 

Qua một tháng tiếp xúc, tính tình Nam Dịch thế nào, cô đều đã hiểu. Làm loạn thế nào, quyến rũ kiểu gì cũng không có tác dụng, sau đó Hạ Dĩ San nhận định, Nam Dịch không thích kiểu con gái uốn éo, vì thế hôm nay cô quyết tâm xây hình tượng con gái nhà lành, phải đến nấu cơm cho anh ăn.

 

Vì bữa cơm này, cô đã nghiên cứu rất nhiều thực đơn, cũng lên mạng tham gia khóa học cấp tốc. Dù sao thì, cô cũng muốn cho Nam Dịch bảo bảo có một bữa ăn đẹp nhất, ngon nhất!!!

 

À, Nam Dịch bảo bảo là như thế này: Một ngày kia, Hạ Dĩ San đến phòng thu âm tìm anh, phát hiện trong phòng không có người khác, chỉ có mình anh đang nằm trên sô pha, có vẻ là làm việc cả đêm nên giờ ngủ luôn ở đây. Hạ Dĩ San lặng lẽ tới gần, ngồi xổm xuống ngắm anh rất lâu. 

 

Lúc ngủ trông anh cực kỳ hiền lành, làn da nhẵn mịn, lông mi rất dài, sạch sẽ đáng yêu như một đứa trẻ vậy. Hạ Dĩ San đã từng gặp rất nhiều người đẹp trai, cũng thích ngắm họ, đương nhiên, trước đây, cô cũng đã từng yêu một trai đẹp. Ngay từ đầu, với Nam Dịch, cô chỉ muốn tìm gì đó thú vị trong khoảng thời gian một mình sống tại Đức, vừa hay diện mạo của anh hợp ý cô, thế nên cô cứ thích trêu anh. 

 

Có điều, càng trêu càng lún sâu, hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của anh, lòng cô lại cảm thấy vô cùng tĩnh lặng, như thể chỉ cần nhìn thôi là đã cảm thấy thỏa mãn rồi... Lúc Nam Dịch tỉnh lại, đột nhiên phát hiện có một người ở quá gần mình, anh hoảng hốt, vô thức giật lùi về phía sau. Trong khoảng không gian chật hẹp, anh chợt nhìn thấy người trước mặt cười với mình, không giống với kiểu cười phô trương bình thường của cô, mà là vô cùng tĩnh lặng, vô cùng thoải mái. Cô híp mắt lại, cất giọng trong trẻo, "Nam Dịch bảo bảo, dáng vẻ lúc ngủ của anh đáng yêu thật đấy."

 

...

 

Trở lại câu chuyện Hạ Dĩ San làm cơm tối.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-158-ngoai-truyen-6.html.]

Từ sau khi biết nhà của Nam Dịch ở khu biệt thự này, hơn nữa lại rất gần chỗ cô, Hạ Dĩ San thường xuyên đến tìm anh.

 

Đứng trước cửa, cô khách sáo gõ cửa, một lúc lâu sau mới có người ra, "Chào cô."

 

"Nam Dịch có nhà không ạ?"

 

"Cậu ấy vẫn ngủ trên tầng."

 

"Tốt quá.", Hạ Dĩ San đi vào, "Cô giúp cháu mang vào bếp đi ạ, cháu cảm ơn."

 

Cô giúp việc nhìn ngó một hồi, "Đây là..."

 

"Thức ăn cháu chuẩn bị để nấu cơm cho Nam Dịch đấy, hôm nay cô không cần phải nấu cơm đâu ạ, cô cứ về trước đi."

 

"Hả?"

 

"Cô yên tâm, cháu nhất định có thể lo được cho anh ấy."

 

Mấy hôm nay cô giúp việc đã quen với việc Hạ Dĩ San đến nhà, thế nên cảm thấy Hạ Dĩ San đặc biệt, vì trước giờ cậu chủ chưa bao giờ đưa phụ nữ về nhà, nghe Hạ Dĩ San nói vậy, cô ấy liền gật đầu, "Vậy phiền cô rồi."

 

"Nên thế, nên thế ạ.", Hạ Dĩ San hì hì cười rồi đi cùng cô giúp việc vào bếp.

 

Có lẽ đêm qua ngủ muộn nên đến tận bây giờ mà Nam Dịch vẫn chưa dậy. Cô giúp việc đi rồi, chỉ còn lại một mình Hạ Dĩ San loay hoay với đống đồ. Cô nghĩ Nam Dịch ăn đồ Tây lâu như vậy rồi, hẳn là sẽ nhớ đồ ăn Trung Quốc, thế nên cô quyết định sẽ làm một bữa toàn đồ Trung.

 

"Đổ nước, nấu chín... Ấy, không đúng, còn chưa cho dầu.", Hạ Dĩ San cầm di động đọc từng bước, "Đổ dầu."

 

"Bùm bùm bùm bùm!"

 

"A!!!", Hạ Dĩ San hoảng hốt, không ngờ dầu lại b.ắ.n tung tóe khắp nơi như vậy. Cô vội vàng tránh ra nhưng vẫn không nhanh bằng tốc độ b.ắ.n của dầu, khắp cánh tay để trần đầy những vết dầu b.ắ.n lên.

 

Hạ Dĩ San đau điếng người nhưng vẫn không dám hét to, sợ đánh thức Nam Dịch. Cô mím môi tránh ra xa, đợi cho dầu hết b.ắ.n rồi mới tắt bếp đi.

 

Một lần thất bại không thể khuất phục được Hạ Dĩ San, thế nên, có kinh nghiệm rồi, cô làm lại một lần nữa. Loay hoay mất một tiếng, cuối cùng, ba đĩa đồ ăn cũng miễn cưỡng được đặt lên bàn.

Loading...