Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình yêu bị thao túng - 6

Cập nhật lúc: 2024-10-07 12:34:51
Lượt xem: 2,760

Chẳng biết nên nói với chị ta cái gì, tôi không muốn phản ứng. Nhưng tôi vẫn gọi điện thoại cho Tiết Nhượng: “Nếu như anh cần, tôi có thể giải thích với Hứa Mục Chu!”

 

Tiết Nhượng không đáp hỏi ngược lại: “Em cần sao?”

 

“Không cần!”

 

“Tôi cũng không cần!”

 

Tôi im lặng.

 

Tiết Nhượng mở miệng: “Đi công tác về rồi sao?”

 

“Làm sao anh biết?”

 

Anh ấy nói: “Tôi đã đến văn phòng của em để tìm em!”

 

“Có việc gì?”

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

“Tài vụ của chi nhánh cấp dưới đột nhiên phải nghỉ việc, tạm thời không tìm được người thích hợp, muốn hỏi em có làm thay không?”

 

Tôi nói: “Tôi rất đắt.”

 

Tiết Nhượng cười nhẹ một tiếng: “Tôi đây nỗ lực, hẳn là mời được!”

 

Tôi cũng cười: “Được, ngày mai tôi qua tìm anh nói chuyện.”

 

“Được!”

 

Cúp điện thoại, tôi nghĩ hẳn là tôi cảm thấy sai rồi! Nói chuyện với Tiết Nhượng rất vui vẻ. Nghiệp vụ của công ty chi nhánh kia không nhiều lắm, thuê ngoài làm đại lý càng có lời.

 

Chúng tôi đã ký hợp đồng sau khi bàn bạc về lương.

 

Tiết Nhượng giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Tiếp theo tôi còn có cuộc họp, không giữ em lại nữa!”

 

Tôi thấy nhẹ nhõm. Xem ra đúng là tôi cảm giác sai rồi.

 

“Được, anh làm việc đi!”

 

Hứa Mục Chu lại tìm tôi, là vào ngày thứ mười hai. Dáng vẻ có chút suy sụp. Hắn nói: “Em đổi việc mà cũng không nói cho anh biết!”

 

Tôi nhíu mày: “Rốt cuộc anh muốn muốn làm gì?”

 

Hứa Mục Chu nhìn tôi: “Em thật sự muốn ly hôn?”

 

“Nếu không thì sao?”

 

“Vì sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-yeu-bi-thao-tung/6.html.]

Từ Khả thường nói, trong quan hệ giữa tôi và Hứa Mục Chu, mặc dù hắn lớn hơn tôi sáu tuổi, nhưng tôi lại nuông chiều hắn. Những gì Hứa Mục Chu muốn, tôi đều thỏa mãn. Những gì Hứa Mục Chu yêu cầu, tôi đều làm được. Cho nên hắn không kiêng nể gì, đồng thời cũng mất đi năng lực nghĩ lại.

 

“Một lần cuối cùng, chúng ta nói chuyện!” lần này là tôi mở miệng.

 

Tôi nói với Hứa Mục Chu: “Tôi đã nói với anh rồi. Lúc thi tôi đã nói với anh rồi, nhưng anh thẳng thắn nói tôi thi không đậu. Lúc tôi đổi việc cũng đã nói với anh rồi, nhưng anh không tin, cũng cảm thấy tôi đang lừa kẻ ngốc. Kể cả mua nhà, tôi cũng không giấu giếm anh. Tôi đã bắt đầu sửa sang nhà mới từ năm ngoái, từ hai tháng trước tôi đã bắt đầu chuyển đồ, tất cả đều ở ngay trước mắt anh. Sao anh không tự hỏi mình, vì sao anh không nhìn thấy không nghe thấy?”

 

Hứa Mục Chu rất mờ mịt: “Nhưng trước kia rõ ràng em không như vậy...”

 

Tôi châm chọc cười: “Nhờ có anh đấy!”

 

Mẹ tôi không phải là một người hướng dẫn cuộc sống tốt, bà chưa bao giờ nói cho tôi biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, bà cũng chưa bao giờ dạy cho tôi biết lễ nghĩa, liêm sỉ. Tất cả đều là tôi tự mình mò mẫm trong lúc lăn lộn. Vì vậy, tam quan của tôi được hình thành rất muộn.

 

Lúc mới bắt đầu ở bên Hứa Mục Chu, hắn luôn thất vọng lắc đầu với tôi, cũng cảm thán: “Sao ngay cả những thứ này em cũng không biết?”

 

Nếu như là bây giờ tôi nghe được như vậy, chắc chắn tôi sẽ bình tĩnh phản kích. Nhưng tôi đã từng thực sự xấu hổ và cảm thấy mình sai.

 

“Anh đã nói với tôi rất nhiều sự thật và luôn yêu cầu tôi theo tiêu chuẩn của một vị thánh. Tôi không được yếu đuối, không được có cảm xúc tiêu cực, không được cầu xin sự giúp đỡ của anh. Mỗi từ phát ra từ miệng tôi phải hướng đến tích cực, tôi không thể nói xấu người khác, tôi không thể phàn nàn về sự không hài lòng với công việc, tôi không thể sống mà không có ý thức chung về cuộc sống, tôi không thể yên nghỉ trong niềm vui. Anh luôn buộc tội tôi, anh đã phá vỡ lòng tự trọng của tôi từng chút một.”

 

“Hứa Mục Chu, anh biết không, tôi từng nghĩ tới tự sát, bởi vì quá đau khổ. Tôi thậm chí đi cầu Phật và xin một quẻ, tôi quên mất nó nói gì và người đọc nó nói gì, tôi chỉ nhớ rằng tôi cứ khóc mãi, như thể tôi đã rơi hết nước mắt của cuộc đời này vậy.”

 

Hứa Mục Chu trắng bệch mặt, môi hắn run rẩy, lúng túng nói: “Em là vợ của anh, anh chỉ hy vọng, anh chỉ hy vọng em trở nên tốt hơn!”

 

“Hứa Mục Chu, anh là bác sĩ tâm lý, anh không ngại dùng kiến thức chuyên môn của mình suy nghĩ một chút, những gì anh đã từng làm với tôi, có tính là thao túng tâm lý hay không.”

 

“Anh...”

 

Tôi giơ tay ngăn hắn lại: “Anh nghĩ đi, anh suy nghĩ thật kỹ trước đã!”

 

14

 

Hứa Mục Chu từng đập nát lòng tự trọng của tôi từng chút một.

 

Là tôi tự mình nhặt lên từng chút.

 

Sau đó khâu vá lại, trở thành tôi của hiện tại.

 

15

 

Ngày thứ mười tám, Hứa Mục Chu xuất hiện ở dưới lầu nhà tôi.

 

Hắn gọi cho tôi: “Anh sai rồi, anh sửa, em tha thứ cho anh được không? Sau này anh và Lâm Diên không liên lạc nữa, anh không làm những chuyện em không thích nữa. Anh phải làm thế nào mới có thể tha thứ cho anh?”

 

 

“Anh đem cái mạng này bồi thường cho em, được không?”

 

Hắn mang theo xoài, cả hộp. Hắn từng chật vật nuốt từng miếng. Môi và gò má của hắn bắt đầu sưng đỏ, cánh tay lộ ra bên ngoài của hắn mắt thường có thể thấy được đã nổi lên những nốt phát ban đỏ.

 

Hắn vẫn không dừng lại.

Loading...