TÌNH YÊU BẮT ĐẦU - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-08 23:23:34
Lượt xem: 3,468

18,

Đường Sâm rời đi, chỉ để lại Lục Khâm đen mặt và… tôi.

 

“Chuyện đó…” Tôi cảm thấy đau đầu, “Anh đừng hiểu lầm, không phải em cố ý giấu anh đâu, chỉ là lúc mới kết hôn, em rất áp lực khi phải ứng phó với những phu nhân nhà giàu và truyền thông, đến lúc không chịu được nữa, em không ngủ được, nên thi thoảng ở một mình sẽ h út một điếu…”

 

Kết quả là giải thích xong, mặt Lục Khâm càng đen hơn.

 

Tôi bổ sung thêm, “Vừa nãy em và Đường Sâm nhìn qua rồi, ở đây không có người chụp lén, anh không cần lo sẽ ảnh hưởng đến mình đâu.”

 

“Em cho là anh lo có người chụp được ảnh em hút th uốc sao?” Anh đột nhiên hỏi

 

Tôi sửng sốt.

 

Không phải thế thì là thế nào?

 

Anh thở dài, “Nhiễm Nhiễm, em thất vọng về anh lắm rồi, đúng không?”

 

Tôi im lặng, không biết nên trả lời thế nào.

 

Tất nhiên là có.

 

Từng hy vọng bao nhiêu, sẽ thất vọng bấy nhiêu.

 

Nhưng thất vọng nhiều rồi sẽ thành quen.

 

Tôi đã quyết định ly hôn rồi, nói lại những điều này cũng có ý nghĩa gì đâu?

 

Tôi lắc đầu, “Không có, bây giờ em bớt áp lực hơn rồi, từ giờ sẽ không…”

 

“Vậy, em thà nói những áp lực của mình với Đường Sâm cũng không thèm nói với anh sao?”

 

Tôi sửng sốt một chút.

 

Nếu như nhất định phải nói…

 

“Cái gì cũng có thể nói hả?” Tôi hỏi.

 

Anh gật đầu.

 

“Bây giờ, em chỉ có duy nhất một áp lực.” Tôi ngẩng đầu, chân thành nói, “Đó là, đó là chúng ta có thể ly hôn trong yên bình hay không, nếu như có thể thì càng nhanh càng tốt.”

 

Sắc mặt của Lục Khâm càng đen hơn.

 

Tôi cũng im lặng, rõ ràng là anh muốn tôi nói mà.

 

Nửa ngày trôi qua, anh kéo tay tôi lại.

 

“Chỉ có chuyện này là không được.” Anh nói.

 

“Nhiễm Nhiễm, không ly hôn.”

 

19,

Từ hôm đó, dường như Lục Khâm đã thay đổi rất nhiều.

 

Tôi đi làm ở công ty mới, nhận được rất nhiều quà.

 

Bánh kẹo, hoa tươi, đồ ăn vặt, thi thoảng còn có… anh ấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-yeu-bat-dau/chuong-7.html.]

Trong công ty không có mấy người biết chuyện tôi muốn ly hôn nên ai ai cũng ngưỡng mộ tôi có một người chồng tuyệt vời.

 

Chỉ có Đường Sâm, từ khi đến công ty của tôi, mỗi lần nhìn thấy Lục Khâm đến, cậu ta đều nở một nụ cười bí hiểm.

Còn vừa cười vừa lắc đầu.

 

Một tháng sau, công ty chúng tôi nhận được một đơn hàng, tôi lôi kéo Đường Sâm cùng làm, tăng ca đến nửa đêm.

 

Sau khi hoàn tất mọi chuyện, tôi mới dần thả lỏng, nhìn về phía Đường Sâm, trông cậu ấy cũng như vừa trút được gánh nặng.

 

[Truyện được đăng tải tại MonkeyD - Vui lòng không reup truyện khi chưa có sự cho phép của caconyeudau - Reup mà không có sự đồng ý của team sẽ khiến bạn trở thành kẻ ăn cắp trí tuệ và đánh mất lòng tin của mọi người.]

Trước kia cậu ấy luôn cà lơ phất phơ, chưa bao giờ tôi thấy cậu ấy nhiệt tình như thế.

 

Tôi mỉm cười.

 

Đường Sâm khó hiểu nhìn tôi.

 

Tôi giải thích, “Đột nhiên cảm thấy giống như tôi vừa mới đào được bảo bối ấy.”

 

Đường Sâm cười khẽ, “Là tôi hạ thấp địa vị đến giúp cậu được chưa?”

 

“Được được được.” Tôi biết tính cậu ấy nên cũng không phản bác gì, đứng lên, “Đi thôi, muộn phết rồi, có muốn tôi mời cậu ăn một bữa không?”

 

“Đương nhiên là muốn rồi, nhưng hôm nay không có ai đến đón cậu à?” Cậu ấy lại một chút, nhìn về phía cổng, khoanh tay nói, “Nhìn xem, biết ngay mà.”

 

Tôi quay đầu lại nhìn, “Là Lục Sâm đang đứng ở cửa.”

 

Đường Sâm lười biếng dọn đồ rồi vẫy tay với tôi, “Đi trước đây, nhớ lần sau bù lại bữa khuya cho tôi đấy.”

 

Tôi gật đầu, “Biết rồi biết rồi.”

 

Sau khi Đường Sâm rời đi, trong văn phòng chỉ có mình tôi và Lục Khâm.

 

Anh từ từ đi tới, trong tay còn cầm một chiếc cặp lồng.

 

“Ăn cơm chưa?” Anh nhẹ giọng hỏi.

 

“Ăn rồi.” Tôi trả lời.

 

Yên tĩnh inggggg~

 

“Lục Khâm, em cảm thấy…”

 

Lời còn chưa dứt, Lục Khâm đã kéo tôi vào lòng.

Anh ôm tôi thật chặt.

 

“Lục Khâm?” Cả người tôi cứng ngắc, “Anh, anh sao vậy?”

 

Anh không nói gì, chỉ hít một hơi thật sâu.

 

Đồng hồ trên tường kêu tí ta tí tách.

 

“Anh ghen rồi.”

 

Một lúc sau, anh lại khẽ nói.

 

“Nhiễm Nhiễm, anh ghen.”

 

Bình luận

1 bình luận

  • Đọc đến đoạn đi khám xong kể lại ốm như nào má nó ức ạ, phát khóc luôn í 🥲 k biết có phải do dạo này hậu Queen of tears k có chỗ xả nước mắt không:)))) ơ mà cũng tương đồng í nhờ vợ chồng xa cách lâu ngày r yêu lại từ đầu :)) khác đoạn đầu một tí end cũng được, cũng êm, chèn nhỏ kia vào cho có tí cao trào xong cũng ra chuồng gà ạ :)))))) Cũm dzui. Cảm ơn nhà mình đã edit tr nhé ạ 🫶

    Heheng 1 tháng trước · Trả lời

Loading...