Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 366: Tập Thể Vui Vẻ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-10-08 21:59:29
Lượt xem: 5

Edit: Con Kien Cang 

 

Sở Kiều Kiều vội vàng chạy tới, cười nói: "Bạn học Quý Dữu, chúng tớ tới làm vệ sĩ cho cậu."

 

"Vệ sĩ?" Quý Dữu không khỏi cao giọng lên một chút: "Các cậu có chắc là đến đây làm vệ sĩ cho tớ không? Mà không phải để tớ làm vệ sĩ cho các cậu sao?" Cô cúi đầu liếc nhìn áo ba lỗ màu đen, quần yếm, và giày thể thao của mình.

 

Rõ ràng trông cô càng giống vệ sĩ hơn phải không a?

 

Những người này, đối với những người không biết, còn nghĩ họ đang tham dự một buổi trình diễn tuần lễ thời trang.

 

Sở Kiều Kiều cười toe toét, vỗ vỗ n.g.ự.c mình nói: " Bạn học Quý Dữu thật biết nói đùa, chúng tớ đương nhiên đến đây làm vệ sĩ cho cậu a! Yên tâm, có tớ Sở Kiều Kiều ở đây, sẽ không có người ức h.i.ế.p cậu đâu! "

 

Quý Dữu liếc nhìn bộ đồ trắng của cô ấy, nói: "Quần áo của cậu có thể đánh nhau sao? Không sợ bẩn sao?"

 

Sở Kiều Kiều khóe miệng cứng đờ, nhưng vẫn nói: "Đương nhiên! Yên tâm, trong giao tranh, tớ nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t đối thủ cách mình một mét, không để bọn họ đến gần hay làm bẩn quần áo của tớ."

 

Quý Dữu: "........"

 

Quý Dữu lẩm bẩm, nói: "Ồ, cậu định phô trương sức mạnh để dọa kẻ địch sao?"

 

Sở Kiều Kiều nghe xong không khỏi xắn tay áo lên, bắt đầu cởi cà vạt nói: "Tớ biết bộ quần áo màu trắng này sẽ không dùng được mà! Các cậu, tớ đi trước, đi thay quần áo!"

 

Nói xong lời nói, cô ấy nhanh chóng bỏ chạy.

 

Quý Dữu: "........"

 

Mấy người còn lại: "..."

 

Nhạc Tê Nguyên liếc nhìn Thẩm Trường Thanh, do dự một lát rồi nói: “Chúng ta cũng thay quần áo đi?”

 

Thịnh Thanh Nham là người đầu tiên không vui nói: “Muốn đổi các cậu cứ đổi a, nhưng dù thế nào nhân gia cũng sẽ không đổi đâu! Nhân gia trông rất đẹp a… Chỉ cần bước vào trong đám người, chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể tàn sát tứ phương a..."

 

Rõ ràng cậu ấy rất tự hào về vẻ đẹp của mình và thưởng thụ sắc đẹp của mình.

 

Mấy người không để ý đến Thịnh Thanh Nham, Thẩm Trường Thanh suy nghĩ một chút, nói: “Tớ nghĩ đổi thì tốt hơn.” Kỳ thật Thẩm Trường Thanh cũng không thích ăn mặc như thế này đi ra ngoài.

 

Nhạc Tê Quang vừa nghe Thẩm Trường Thanh cũng muốn thay quần áo, lập tức nói: “Trước tiên nói rõ, sau này baba muốn mặc gì thì mặc, không ai có thể bắt baba mặc bộ âu phục và cà vạt c.h.ế.t tiệt này nữa!!"

 

Nói xong, Nhạc Tê Quang xoay người rời đi.

 

Cậu ta vừa rời đi, Nhạc Tê Nguyên cùng Thẩm Trường Thanh cũng không chút do dự đi theo cậu ta.

 

Chỉ còn lại Thịnh Thanh Nham.

 

Quý Dữu liếc cậu ấy một cái, tức giận nói: “Cậu xác định muốn ăn mặc giống như con công này sao?”

 

Thịnh Thanh Nham trợn mắt nói: "Cậu không có ánh mắt a... Quỷ nghèo chính là quỷ nghèo a."

 

Quý Dữu dang hai tay ra, cười nói: "Tùy cậu a, tớ muốn chạy bộ, hôm nay cậu không muốn chạy à? Cậu có chắc là không muốn thay quần áo không?"

 

Thịnh Thanh Nham nghĩ tới ông già, khóe miệng cứng đờ, không khỏi chửi rủa: “Chờ nhân gia a, nhân gia thay quần áo thể thao xong sẽ tới đây a…”

 

Quý Dữu chờ một lát, Thịnh Thanh Nham thay quần áo đến đây, chỉ chốc lát sau, Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Thẩm Trường Thanh cũng lần nữa đi tới.

 

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

Quý Dữu ngước mắt lên, khóe miệng lại co giật.

 

Kính râm màu đen! Đồ tây đen! Giày da màu đen…

 

Ăn mặc trang phục giống như phần tử xã hội đen, thực sự khiến người ta băn khoăn không biết phải nói gì.

 

Quý Dữu giơ tay xoa xoa lông mày nói: "Các cậu không thể ăn mặc bình thường hơn được sao? Ví dụ như đồng phục học sinh của chúng ta, chẳng phải rất đẹp sao?"

 

Sở Kiều Kiều nói: "Như vậy không được! Chúng ta nhất định phải khác biệt với những học sinh khác trong trường, nhất định phải uy nghiêm, bá đạo, cường đại! Chúng ta nhất định phải uy h.i.ế.p mọi người chỉ bằng khí thế của mình!"

 

Quý Dữu: "........"

 

Quý Dữu hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: "Được, chỉ cần các cậu vui vẻ là được."

 

Sở Kiều Kiều vui vẻ đồng ý nói: "Nếu vậy thì tớ quyết định mặc bộ đồ này! Đáng lẽ tớ không nên nghe những gì Thịnh Thanh Nham nói trước đó về việc mặc bộ đồ màu trắng. Chúng ta sẽ trông thật ngầu hơn trong bộ đồ màu đen!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-366-tap-the-vui-ve.html.]

Quý Dữu nói: “Tớ đi chạy bộ, các cậu muốn làm gì thì làm đi.”

 

Nói xong cô liền bước đi.

 

Nhưng --

 

Phía sau cô lại xuất hiện thêm bốn bóng người, lần lượt đứng ở hai bên trái phải của cô, Quý Dữu sửng sốt một lát, không hiểu rõ tình huống: "Các cậu đang làm gì vậy?"

 

Sở Kiều Kiều thành thực nói: “Tớ sẽ bảo vệ ngươi.”

 

Quý Dữu: "........"

 

Hít thở không thông mấy giây, Quý Dữu xua tay nói: "Hiện tại tớ không cần các cậu bảo vệ, các cậu cứ làm việc của mình là được."

 

Sở Kiều Kiều từ chối, nói: “Hiện tại chúng tớ trước tiên luyện tập làm quen, chờ sau tám giờ sẽ trực tiếp bắt đầu làm việc.”

 

Quý Dữu: "........"

 

Ngón tay khẽ run, trong lòng run rẩy, suýt chút nữa cắm đầu xuống đất, Quý Dữu cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nói: "Các cậu... chỉ cần vui vẻ thôi."

 

Cô còn có thể nói gì nữa?

 

Bất quá ---

 

Dù trong lòng đang mắng chửi nhưng Quý Dữu vẫn rất cảm động trước những người bạn học trượng nghĩa của mình, ý định ban đầu của họ là tốt, nhưng phương pháp của họ quá kỳ quặc.

 

........

 

Quý Dữu bắt đầu chạy vòng quanh khu ký túc xá, Sở Kiều Kiều và những người khác im lặng đi theo.

 

Một vòng.

 

Hai vòng.

 

Ba vòng.

 

.........

 

Quý Dữu dừng lại sau khi chạy bốn vòng một cách tỉ mỉ trong thời gian quy định.

 

Sở Kiều Kiều nghiêng người đưa khăn mặt cho cô, vẻ mặt đau khổ nói: "Quý Dữu, cậu nhanh lau mồ hôi đi, cậu đổ mồ hôi nhiều quá, nhìn thấy như vậy tớ khó chịu quá."

 

Quý Dữu không từ chối lòng tốt của cô, thản nhiên nói: “Chạy bộ đổ mồ hôi là chuyện bình thường. Hôm nay đổ mồ hôi nhiều hơn để sau này không rơi nước mắt.”

 

Những lời này không hiểu có ý nghĩa gì, Sở Kiều Kiều dùng sức gật đầu, vẻ mặt ngơ ngác nói: "Quý Dữu hôm nay vẫn đẹp như vậy, khiến người ta không thể rời mắt nha!"

 

Quý Dữu: "........"

 

Bên này.

 

Thẩm Trường Thanh nhìn Quý Dữu và Thịnh Thanh Nham đã ngừng chạy, sau đó nhìn mấy chục học sinh khác đang học lớp tự túc xung quanh với vẻ mặt suy tư.

 

Một lúc sau, Thẩm Trường Thanh đột nhiên nói: “Bạn học Quý Dữu, bắt đầu từ ngày mai tớ sẽ chạy bộ cùng với cậu a. ”

 

Quý Dữu mở to mắt, tưởng mình nghe nhầm: "Hả???"

 

Thẩm Trường Thanh gật đầu nói: “Tớ muốn thử bài tập chạy nguyên thủy này, xem nó có khác với tác dụng huấn luyện chi tiết trong phòng huấn luyện hay không.”

 

Quý Dữu bỗng nhiên nói: “Ồ”

 

Thẩm Trường Thanh nói: “Ừ, tớ sẽ làm tốt ghi chép.”

 

Đối mặt với một đứa trẻ thành thật và nghiêm túc như vậy, cô thực sự không biết nên nói gì, đành phải nói: “Nếu bạn học Thẩm Trường Thanh đã quyết định, tớ sẽ không thuyết phục cậu, vậy sau này chúng ta cùng chạy nhé.”

 

Sở Kiều Kiều nghe vậy, cũng có hứng thú, cười nói: “Vậy ngày mai tớ cũng cùng các cậu chạy.”

 

Sau đó.

 

Nhạc Tê Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Tớ cũng tham gia.”

 

Nhạc Tê Quang không quan tâm loại phương pháp huấn luyện này, dù là chạy hay tập luyện một mình trong phòng huấn luyện, cậu ta đều có thể làm được, cho nên khi nghe mọi người quyết định chạy cùng nhau, cậu ta nói: “Đã vậy, baba sẽ miễn cưỡng chạy với các cậu, ngay cả số 4444, thể chất của cậu quá yếu, trong một giờ chỉ chạy được bốn vòng, ngày mai baba sẽ cho cậu biết cái gì gọi là tốc độ!"

Loading...