Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tình mới và tình cũ - 4

Cập nhật lúc: 2024-09-08 18:21:18
Lượt xem: 2,706

?

 

Tiểu Cần rất nhanh xuất viện.

 

Nghe nói tôi muốn chuyển đi, chị ấy nói: “Cũng rất tốt. Cha chị mấy năm nay ham đánh bạc, làm mất sạch gia nghiệp, oan có đầu nợ có chủ, Thẩm Hoài Cẩn muốn trả thù, thì đi tìm ông ấy. Chị nhớ lúc trước em muốn ra nước ngoài du học đúng không?”

 

Tôi thở dài: “Quên đi, quá mệt mỏi rồi.”

 

Mấy năm nay, tất cả tiền tiết kiệm của tôi đều dùng để chữa bệnh cho Tiểu Cần.

 

Thực sự, đến một nơi ở mới, rời khỏi phạm vi thế lực của Thẩm Hoài Cẩn, tìm một công việc an ổn cũng không tồi.

 

“Được, lúc chuyển nhà, nói cho chị biết một tiếng, chị có vài người bạn có thể giúp em chuyển hành lý.

 

?

 

Quần áo, giày dép, đồ vật nhỏ, chứa hai vali, vẫn còn trống chỗ.

 

Những thứ còn lại, tôi không định lấy đi.

 

Lúc trước Tiểu Cần ghi âm một đoạn, tôi gửi cho Thẩm Hoài Cẩn.

 

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ đồng ý.

 

Tôi hẹn với bạn Tiểu Cần luc sáu giờ tối. Lúc năm giờ rưỡi, tiếng gõ cửa vang lên.

 

Chân tôi chưa khoẻ hẳn, vịn vách tường chậm rãi đi qua, nhấn tay nắm cửa.

 

Cửa mở ra một khe hở, chớp mắt, đã có người chen vào một chân.

 

Không phải bạn của Tiểu Cần, mà là khuôn mặt quen thuộc, là cộng sự của Thẩm Hoài Cẩn, Chu Dương, người từng bảo tôi cởi đồ.

 

“Chị dâu, đã lâu không gặp.” Gã đối nghịch với ánh sáng, thân thể cao lớn ném xuống bóng tối khiến người ta hít thở không thông.

 

Tôi mạnh mẽ đóng cửa, lại bị gã giơ tay ngăn cản.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

“Lão đại bận, cho nên tôi tới nói chuyện với cô.”

 

“Nhưng ly hôn cần tự mình --”

 

Gã dễ dàng đẩy cửa ra, lười biếng nới lỏng cà vạt, đi vào.

 

Tôi lùi lại một bước, đụng vào bàn ăn, lảo đảo một cái, suýt nữa bị vấp ngã.

 

Gã đập hợp đồng lên bàn ăn, thuận thế chống ở hai bên tôi, mùi t.h.u.ố.c lá gay mũi đánh úp lại, làm người ta buồn nôn.

 

Tầm mắt Chu Dương vô cùng rõ ràng: “Lão đại nói, ly hôn có thể, nợ vợ chồng hai mươi triệu, cô trả một nửa đi.”

 

“Đây là... ý của Thẩm Hoài Cẩn?”

 

Chu Dương nhướng mày, ý bảo tôi xem hợp đồng.

 

Chữ ký của Thẩm Hoài Cẩn trên đó, tôi liếc mắt một cái liền nhận ra.

 

“Tôi không biết, pháp luật sẽ không phán...”

 

Chu Dương cười ra tiếng: “Chỉ cần cậu ta muốn.”

 

Đúng vậy, Thẩm Hoài Cẩn một tay che trời, chỉ cần hắn muốn, có thể tùy tiện động tay động chân, để cho tôi gánh trên lưng ngàn vạn nợ nần.”

 

Nhưng rõ ràng là chú Hai làm bậy, vì sao, hắn còn muốn cắn lấy tôi không buông.

 

Tôi muốn gọi điện thoại cho hắn, Chu Dương đột nhiên cúi đầu, môi dán sát vào tóc tôi.

 

“Đi theo tôi thì thế nào? Tôi sẽ giúp cô.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-moi-va-tinh-cu/4.html.]

Làm ra vẻ hơi thở mập mờ, khiến tôi lập tức cảm thấy ớn lạnh.

 

Tôi chống đấy lồng n.g.ự.c của gã: “Anh cách tôi xa một chút!”

 

Đồng thời, giấu điện thoại phía sau, đang chuẩn bị báo cảnh sát.

 

Đột nhiên, da đầu truyền đến đau nhức như xé rách.

 

Chu Dương vốn được xem là hiền lành, trong khoảnh khắc biến sắc mặt: “Cô bị Thẩm Hoài Cẩn chơi rồi, tôi nguyện ý chạm vào cô là đề cao cô.”

 

Tôi bị gã đẩy ngã xuống đất, đầu gối một lần nữa đụng vào gạch, trong khoảnh khắc không còn cảm giác.

 

Điện thoại văng rất xa.

 

“Không...”

 

Tôi giãy dụa, bị nỗi sợ hãi cực lớn quét sạch: “Cứu mạng...”

 

“Chị dâu, chị thật xinh đẹp. Lão đại không biết quý trọng, để tôi...”

 

Lưng tôi dường như bị trầy xước.

 

Chu Dương vô cảm kéo lấy cổ sau của tôi, tay sờ lên lưng tôi.

 

Sắc mặt tôi trắng bệch, trong quá trình liều c.h.ế.t phản kháng, đã bị vài cái tát.

 

Màn hình điện thoại từ phía xa vẫn sáng.

 

Vừa rồi trong lúc hỗn loạn, không cẩn thận gọi điện thoại cho Thẩm Hoài Cẩn. Tôi phí công vươn tay, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Cuộc điện thoại này là hy vọng cuối cùng của tôi.

 

Tuy nhiên, vài giây sau, đối phương từ chối yêu cầu cuộc gọi. Màn hình nhấp nháy hai cái, hoàn toàn tôi đen. Niềm hy vọng cuối cùng đã tan vỡ.

 

Tôi không đấu tranh nữa. Ngay cả khóc cũng không có.

 

Đến nỗi khi cảnh sát xông vào, tôi còn ngây ngốc quỳ rạp trên mặt đất.

 

Trên người khoác áo khoác bạn Tiểu Cần cho tôi.

 

Cô gái kia ôm mặt tôi, không ngừng nói: “Không phải lỗi của cô... Đừng khóc, gã bị bắt đi rồi, không thực hiện được... Chúng tôi đều ở bên cạnh cô.”

 

Tôi không biết tại sao lại có người quay video.

 

Cũng không biết khu chung cư vốn kêu rách cổ họng cũng không ai cứu, đột nhiên lại có đông người qua lại.

 

Trên đường đến bệnh viện, tôi nhìn thấy video của mình được đưa lên mạng.

Bình luận nóng thứ nhất là:

 

[Gặp riêng người tình, giá cả chưa bàn bạc xong sao?]

 

[Phụ nữ ngoại tình nên bị đánh chết.]

 

[Không biết rõ chuyện, không đưa ra bình luận.]

 

[Lầu trên, là cưỡng hiếp, sao lại không đưa ra bình luận, cậu không có bệnh đấy chứ?]

 

[Không phải cưỡng h.i.ế.p không thành sao? Chúng ta không thể đồng ý.]

 

Tôi dựa vào cửa sổ xe, nhìn bầu trời đêm đen kịt, nghĩ thầm, đây là ngày khổ sở nhất của tôi từ khi cha mẹ qua đời.

 

Tôi lặng lẽ khóc lên, nước mắt giàn giụa.

 

Trong xe cảnh sát cùng mấy cô gái, đều rất ăn ý không nói gì, mọi người đang bảo vệ danh dự và thể diện cuối cùng của tôi.

 

Bác sĩ nói, đầu gối của tôi bị tổn thương lần thứ hai, muốn dưỡng tốt, rất khó.

 

Tôi chấp nhận thực tế đó.

Loading...