Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TỈNH GIẤC - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-31 22:42:22
Lượt xem: 3,040

Chu Dung Tề mở mắt, nhìn anh ta bằng ánh mắt mơ màng.

 

Anh ấy đẩy mạnh Diệp Tĩnh, kéo lỏng cà vạt, miệng khô khốc: "Liên quan gì đến cậu?"

 

Diệp Tĩnh đá vào chân bàn: "Nếu anh không thể quên Nhan Thư, anh nói với Tần Tịch đi, cô ấy sẽ tác thành cho hai người."

 

"Tác thành?" Chu Dung Tề cười, "Tác thành thế nào? Ly hôn?"

 

"Diệp Tĩnh, cậu nghĩ tôi không biết, cậu có tình ý với Tần Tịch sao?”

 

"Bao năm qua cậu giữ thân như ngọc, là chờ ngày cô ấy ly hôn với tôi sao?"

 

Diệp Tĩnh đứng dậy, lạnh lùng nhìn anh ấy: "Anh có biết, tôi biết cô ấy trước anh."

 

Chu Dung Tề nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi, cười khẽ, lười biếng nói: "Tần Tịch, cả đời này chỉ có thể là vợ tôi, chúng tôi không thể ly hôn, Diệp Tĩnh."

 

08

 

Ngày hôm sau, trên mạng đột nhiên xuất hiện nhiều tin tức về tôi và Chu Dung Tề.

 

Họ nói rằng hôn nhân của chúng tôi có vấn đề, hiện đang thương lượng ly hôn.

 

Không biết ai đã tung ra thông tin, tư liệu rất đầy đủ và hợp lý, ngay cả tôi cũng tin đến tám phần.

 

Thậm chí, có người chụp được hình tôi đi vào bệnh viện tư nhân, viết rằng tôi vì không thể sinh con, nên thường xuyên đến bệnh viện làm thụ tinh ống nghiệm.

 

Giữa những tin tức đó, Weibo của Nhan Thư đột nhiên cập nhật một dòng không đầu không đuôi: 【Những điều tốt đẹp đáng để chờ đợi~】

 

Việc can thiệp vào hôn nhân của người khác đối với nữ diễn viên là đủ để hủy hoại danh tiếng, cô ấy không đến mức công khai như vậy.

 

Nhưng điều bất ngờ là, tập đoàn Chu thị, vốn chưa từng can thiệp vào bất kỳ tin đồn cá nhân nào của Chu Dung Tề, ngay hôm đó đã dùng tài khoản chính thức để đăng bài bác bỏ tin đồn: 【Không ly hôn, cả đời này chỉ có cô ấy.】

 

Những tài khoản đăng tin mạnh mẽ nhất nhanh chóng im lặng, Chu Dung Tề trực tiếp phong sát công ty đứng sau họ.

 

Đêm đó, anh hiếm khi về nhà, áo sơ mi xộc xệch, cà vạt lỏng lẻo, khoác tay áo vest trên cánh tay.

 

Thấy tôi ngồi trên ghế sofa, anh ngồi xuống, như thể không có chuyện gì xảy ra, giọng nhẹ nhàng: "Muộn thế này không ngủ, đang đợi anh sao?"

 

"Ồ." Anh nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc, "Anh đã xử lý xong những tin đồn đó, bây giờ truyền thông chỉ biết bịa chuyện, không cần để ý, anh sẽ không ly hôn với em đâu."

 

Tôi kéo chiếc khăn choàng, thân mình chìm vào ghế sofa, nhẹ nhàng nói: "Không phải tin đồn."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-giac/chuong-7.html.]

Chu Dung Tề dùng hai ngón tay bóp nhẹ trán, nghe câu này, động tác tay khựng lại, ngạc nhiên: "Gì?"

Tôi nhìn anh, bóng dáng ẩn hiện trong ánh đèn mờ, vẻ mặt mệt mỏi.

 

Người đàn ông này chất chứa sự thư thái, tự tin của kẻ chơi bời, quyền lực trong tay.

 

Nhưng sự tự tin này không phải bẩm sinh, mà là do anh đánh đổi mọi thứ, gian nan đạt được.

 

Trong cuộc đời anh, nếu tính bằng mười điểm, tình yêu có lẽ chỉ chiếm một điểm, ít ỏi đến đáng thương.

 

Tôi chỉ vào tập tài liệu trên bàn: "Chu Dung Tề, chúng ta ly hôn đi."

 

Anh dường như chậm lại, sau một lúc mới quay đầu nhìn tôi, cười vô cảm: "Em muốn ly hôn? Tần Tịch, em biết mình đang nói gì không? Ly hôn... em không cần tương lai, không cần ước mơ của mình nữa sao? Em không muốn trở thành... Pachelbel..."

 

Tôi bổ sung: "Paganini phương Đông."

 

Giải thưởng vàng cuộc thi violin quốc tế Paganini của Ý, được coi là giải thưởng cao nhất của nghệ thuật violin quốc tế.

 

Trái tim tôi vốn đã c.h.ế.t lặng, lại một lần nữa đau đớn.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Thật buồn cười, anh dùng ước mơ của tôi để uy hiếp, nhưng lại không nhớ được ước mơ của tôi là gì.

 

Anh thở dài, dùng giọng điệu an ủi quen thuộc: "Đúng, Paganini... Paganini, Tần Tịch, em nỡ sao?"

Có lúc tôi rất muốn nhìn thấu trái tim anh, xem bên trong làm bằng gì.

 

Anh nghĩ tôi vì sao đến hôm nay vẫn dừng lại?

 

Vì Nhan Thư, anh ghét mọi thứ liên quan đến nước ngoài, anh không muốn ra nước ngoài, thậm chí cũng không thích tôi ra nước ngoài.

 

Mà tôi yêu anh, chiều theo yêu cầu vô lý của anh, vì yêu anh, tôi dừng lại ước mơ của mình.

 

Đến hôm nay, anh thậm chí chưa từng nghĩ, chính anh đã cản bước tôi, mà cho rằng tôi cần thời gian.

 

Tôi mỉm cười, từng chữ từng chữ nói: "Không cần nữa, Chu Dung Tề, cả anh, em cũng không cần."

09

 

Phòng khách yên tĩnh, dường như thời gian ngừng trôi.

 

Chu Dung Tề cúi đầu, bật lửa bạc không cháy, mãi đến lần cuối cùng mới châm được thuốc.

 

Anh nhìn tôi qua làn khói mờ, ánh mắt trầm lắng, tay không ngừng nghịch bật lửa.

 

"Đáng đến vậy sao, Tần Tịch?" Anh dường như rất khó hiểu, "Nhan Thư với anh chẳng qua chỉ là thứ vô nghĩa, cô ta không thể lay chuyển được vị trí của em."

 

Loading...