Chạm để tắt
Chạm để tắt

TÌNH DUYÊN VĨNH KẾT, XỨNG LỨA VỪA ĐÔI - Chương 06

Cập nhật lúc: 2024-07-18 19:23:24
Lượt xem: 4,912

"Anh cố tình tâng bốc Lâm Sơ Nguyệt, để cô ta chọc tức Khương Đường sao?"

 

"Em thấy kế hoạch này của anh sai rồi, chuyện anh và Lâm Sơ Nguyệt ồn ào như vậy, Khương Đường có gọi cho anh cuộc nào chưa?"

 

"Anh Phó, nếu anh thật sự muốn ở bên Khương Đường, thì chịu thua gọi cho chị ấy trước đi, cũng đâu có mất gì, lỡ bị người khác nhanh chân cướp mất thì sao..."

 

"Mặc kệ cô ta, cô ta muốn chia tay thì chia, tôi không thiếu bạn gái như cô ta."

 

Buổi tối, tôi nhận được tin nhắn từ Tống Tống.

 

Phải rồi, tối hôm đó quên nói, trong giới truyền tin rằng Tần Trữ thích đàn ông, anh ta liệu có làm được không?

 

Tôi thấy tin nhắn muốn cười, còn chưa kịp trả lời thì một bóng tối phủ lên đầu tôi.

 

"Thích đàn ông?"

 

Tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nửa cười nửa không của Tần Trữ.

 

Tôi: "..."

 

"Tối nay thử xem, xem anh có làm được không?"

 

Khi tôi nhận ra thì đã ở trên giường.

 

Không biết có phải vì đã uống rượu không mà tôi cảm thấy má mình nóng bừng, dục vọng lên đến đỉnh điểm, tôi cúi đầu cắn mạnh vào vai anh ấy.

 

Bên ngoài mưa to tầm tã, trong nhà ám muội tràn ngập.

 

Điện thoại trên bàn đầu giường không ngừng reo.

 

Kết thúc một lần, Tần Trữ cầm lên nhìn:

 

"Phó Nghiên Lễ gọi, có nhận không?"

 

Tôi mắt đỏ hoe, lắc đầu.

 

"Đường Đường, anh ta như con đỉa bám lấy em không buông, anh khó chịu trong lòng."

 

"Vậy anh nghe đi."

 

Không biết có phải là ảo giác của tôi không, mà tôi lại thấy được vẻ đắc ý từ ánh mắt anh ấy.

 

Vừa mới nghe máy, tiếng say sưa của Phó Nghiên Lễ vang lên: "Khương Đường, anh uống say rồi, em đến đón anh đi. Mấy ngày nay anh làm ầm lên như vậy, sao em không đến quan tâm tôi?"

 

Tần Trữ cười khẩy: "Là tôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-duyen-vinh-ket-xung-lua-vua-doi/chuong-06.html.]

 

Bên kia im lặng vài giây, sau đó nghe thấy tiếng nghiến răng của Phó Nghiên Lễ: "Tần Trữ, anh có biết xấu hổ không, dám làm kẻ thứ ba."

 

"Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, còn anh, nửa đêm gọi điện cho vợ tôi làm gì?"

 

"Không thể nào!" Anh ta đột nhiên hạ giọng, "Đường Đường, em đến đón anh được không, chúng ta đừng cãi nhau nữa."

 

Tôi cố gắng giữ tỉnh táo: "Phó Nghiên Lễ, hôm nay tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi, anh chỉ là người yêu cũ của tôi thôi."

 

Tần Trữ hài lòng nhướng mày.

 

Không để đối phương có cơ hội nói, anh ấy liền cúp máy.

 

Bên kia, trong quán bar.

 

Phó Nghiên Lễ sau khi cúp máy giữ nguyên một tư thế.

 

"Em thấy lần này Khương Đường chắc chắn không quay lại nữa rồi."

 

"Thực ra cũng không thể trách chị ấy, mấy năm nay anh Phó chơi quá trớn rồi, lén lút yêu đương còn thì thôi đi, lần nào cũng làm ầm ĩ lên, chưa nói đến chuyện anh và Lâm Sơ Nguyệt kết hôn, chỉ trở thành một ngôi sao nhỏ thôi mà anh còn tặng nhẫn, rồi một thư ký được anh cưng chiều đến mức đến tập đoàn nhà họ Khương gây chuyện, nếu là em, em đã bỏ anh từ lâu rồi, không đợi đến bây giờ."

 

"Đủ rồi! Đừng nói nữa! Chia tay thì chia tay! Dù sao tôi cũng không thích Khương Đường."

 

Phó Nghiên Lễ không nói gì, cầm chìa khóa xe rời đi.

 

Mọi người chạy theo không kịp.

 

"Anh ấy uống rượu rồi không thể lái xe!"

 

"Tiêu rồi! Không thấy bóng dáng đâu nữa."

 

"Chắc là đi tìm Khương Đường, giờ Tần Trữ cũng ở đó, chắc sẽ đánh nhau."

 

9

 

"Khương Đường, anh muốn đăng bài lên vòng bạn bè."

 

Tần Trữ lúc này khác hẳn ngày thường, thật sự quyến rũ c.h.ế.t người.

 

Tôi bất giác gật đầu.

 

Chỉ một phút sau khi đăng, nhiều người trong giới đã vào bình luận.

 

[Photoshop à?]

 

[Chúc mừng! Cuối cùng cũng đạt được mong ước rồi, nhưng Khương Đường có biết anh đã nhớ thương cô ấy bao năm qua không.]

Loading...