Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÌNH DUYÊN LỠ LÀNG, HẸN NGƯỜI KIẾP SAU - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-28 12:56:31
Lượt xem: 372

Anh nhíu mày, cười mỉa mai.

"Sao vậy, chẳng phải ai trả nhiều tiền hơn thì cậu theo người đó sao? Tôi trả gấp đôi, cậu không muốn à?"

Tôi cúi đầu, những lời này rất nhiều người đã từng nói, nhưng chưa bao giờ có ai nói trước mặt tôi. Hóa ra, khi bị người ta nói thẳng mặt như vậy, tôi lại cảm thấy chói tai đến thế.

"Xin lỗi."

Tôi hơi khó hiểu, không biết tại sao đột nhiên Tống Từ lại xin lỗi.

"Anh ta trả tôi hai vạn, nhưng chỉ cần tôi cùng anh ta ăn cơm, xem phim, không có yêu cầu nào khác."

"Cứ theo yêu cầu đó đi, nhưng phải thêm một điều kiện nữa, cần phải cùng tôi tham gia một số buổi tiệc rượu thương mại. Tôi trả cậu bốn vạn một tháng, ký hợp đồng nửa năm."

"Nửa… Nửa năm?" Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn Tống Từ.

"Ừ, trước tiên đến bệnh viện, tôi không muốn trong nửa năm này lại phải bỏ tiền ra để tìm một cô bạn gái bị hủy dung."

Sau khi nói xong câu đó, đáy mắt anh thoáng hiện lên vẻ đau lòng, nhưng tôi đã không để ý.

05

Khoảng một tháng sau, tôi và Tống Từ lại một lần nữa trở thành tâm điểm chú ý trên diễn đàn trường. Có người chụp được ảnh chúng tôi ăn cơm cùng nhau, không chỉ một tấm. Có người mắng chửi, có người lại "chèo thuyền" ủng hộ.

Nhưng điều đó không liên quan gì đến tôi. Tôi vẫn tiếp tục cuộc sống thường ngày, lên lớp, tan học, ăn cơm cùng Tống Từ, thỉnh thoảng cùng anh tham dự các buổi tiệc rượu, cố gắng hoàn thành yêu cầu của anh để trở thành một người bạn gái đạt chuẩn.

Tại các buổi tiệc rượu, tôi cũng nhìn thấy một Tống Từ hoàn toàn khác. Anh trưởng thành, điềm tĩnh, dù gặp phải những ông chủ lớn dày dặn kinh nghiệm trên thương trường, anh vẫn tự tin trò chuyện và ký kết hết hợp đồng này đến hợp đồng khác.

Thật lòng mà nói, Tống Từ như vậy rất thu hút, nhưng tôi biết rõ thân phận của mình. Tôi chưa bao giờ chủ động liên lạc với anh, anh cũng vậy, chỉ khi có việc mới liên lạc với tôi. Nhưng cứ đến ngày mùng một hàng tháng, anh đều rất đúng giờ chuyển tiền cho tôi.

Nhoáng cái đã nửa năm đã trôi qua, Tống Từ sắp tốt nghiệp. Có lẽ vì công việc của công ty ngày càng bận rộn, số lần tôi gặp anh trong một tháng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh không đề cập đến việc gia hạn hợp đồng, tôi cứ nghĩ mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ dừng lại ở đây.

Nhưng đến ngày mùng một, anh vẫn chuyển cho tôi bốn vạn tệ, chỉ có thông tin chuyển khoản, không có lời nhắn nào khác.

"Hợp đồng của chúng ta đã hết hạn rồi!" Tôi thử thăm dò, dù sao ban đầu đã nói rõ chỉ là nửa năm, tôi sợ anh quên, sau đó lại đến đòi lại tiền.

"Gia hạn." Vẫn là hai chữ ngắn gọn, súc tích, tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra giọng điệu của anh khi nói hai chữ này.

Hợp đồng được gia hạn cho đến kỳ nghỉ hè năm ba của tôi. Vì ký túc xá của khoa Nghệ thuật đã quá cũ kỹ, trường quyết định xây dựng lại. Trong kỳ nghỉ hè, tất cả sinh viên khoa Nghệ thuật đều phải dọn ra khỏi ký túc xá.

Ban đầu tôi định tìm một công việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè, tan làm sẽ về ký túc xá ở, nhưng ý định này chưa kịp thực hiện đã bị dập tắt. Đúng lúc tôi đang lo lắng tìm nhà trọ thì Tống Từ hình như cũng nghe được thông tin này, anh tốt bụng đề nghị cho tôi ở nhờ nhà anh.

Thu nhập từ công ty của anh chắc là rất tốt. Mới khởi nghiệp một năm rưỡi mà đã mua được một căn hộ hai phòng ngủ nhỏ ở trung tâm thành phố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-duyen-lo-lang-hen-nguoi-kiep-sau/chuong-2.html.]

Tôi đã tìm qua rất nhiều trung tâm môi giới cho thuê nhà, cũng tự mình đi khắp các con phố, ngõ hẻm để xem thông tin cho thuê nhà do chủ nhà dán, nhưng hoặc là giá quá cao, hoặc là an ninh quá kém. Thật sự không tìm được căn nào phù hợp, tôi đành nghe theo ý kiến của Tống Từ.

Cứ như vậy, tôi và Tống Từ sống chung với nhau. Nói chính xác hơn là ở ghép, nhưng anh nhất quyết không chịu lấy tiền thuê nhà của tôi.

Nghe tôi nói muốn đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè, anh bảo tôi đừng đi, còn hào phóng cho tôi thêm một vạn mỗi tháng, đương nhiên chỉ trong kỳ nghỉ hè thôi.

06

Mặc dù sống chung, nhưng tôi và Tống Từ vẫn ít khi gặp mặt. Khi rảnh rỗi, tôi thường ở nhà vẽ tranh hoặc ngắm nhìn phong cảnh xa xăm. Tống Từ thường xuyên tăng ca đến nửa đêm mới về nhà, đôi khi say xỉn vì phải tiếp khách.

Với tư cách là một bạn gái hợp đồng chuẩn mực, mỗi khi anh say khướt trở về, tôi đều dìu anh lên giường, còn chu đáo pha một cốc nước mật ong, nhưng chỉ dừng lại ở đó.

Cho đến một ngày trước khi tôi khai giảng năm tư, Tống Từ đã vượt qua giới hạn, tôi cũng vậy.

Tối hôm đó, tôi dìu anh lên giường như thường lệ, pha nước mật ong. Sau khi nhìn anh ấy uống hết nước mật ong, tôi cầm cốc định ra ngoài.

Đột nhiên Tống Từ nắm lấy cổ tay tôi. Tôi khó hiểu quay đầu nhìn anh.

"Tô Tô, anh không muốn em làm bạn gái hợp đồng nữa, anh muốn em trở thành bạn gái thật sự của anh, có được không?"

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Tống Từ gọi tên mình, "Tô Tô", như thể là cách gọi riêng dành cho tôi, chưa từng có ai gọi tôi như vậy.

Ánh mắt anh ấy rất chân thành, còn có chút khẩn cầu và lo lắng, trong sự lo lắng dường như còn xen lẫn một chút tham lam. Tôi nhìn Tống Từ, có hơi rung động.

Tôi đối với Tống Từ thật sự không động lòng sao?

Chỉ cần tôi bị ốm, anh đều có thể nhận ra qua điện thoại, dù bận đến mấy cũng sẽ bỏ dở công việc để mang thuốc đến cho tôi. Thậm chí anh còn nhớ rõ chu kỳ kinh nguyệt của tôi, chu đáo chuẩn bị sẵn băng vệ sinh và nước đường đỏ từ trước. Mỗi ngày tan làm về nhà, anh đều mang quà cho tôi, đôi khi là một bó hoa, đôi khi là một ly trà sữa hay một miếng bánh ngọt.

Những chuyện như vậy còn rất nhiều, nhiều đến mức tôi không thể đếm xuể. Tống Từ như vậy, phụ nữ nào mà chẳng động lòng, huống hồ là tôi, người từ nhỏ đã không nhận được nhiều sự quan tâm.

Đôi khi tôi nghĩ, nếu có thể cứ tiếp tục như vậy với anh thì tốt biết mấy, nhưng tôi cũng biết, tôi không xứng với anh.

Tôi nhìn anh, không phân biệt được anh có say hay không, có phải nói như vậy chỉ vì đang say hay không, nhưng tôi biết, tôi thích anh, rất thích.

Không biết có phải anh có năng lực nhiếp nhân tâm phách* hay không, ma xui quỷ khiến, tôi lại hôn anh.

(*) Ý chỉ một sự vật quá tốt đẹp, khiến mình đánh mất bản thân giống như bị hút hồn.

Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh dậy trong vòng tay Tống Từ, cả người đau nhức như vừa bị xe cán qua.

"Sao anh không đến công ty?"

Tống Từ nhìn tôi mỉm cười, hôn lên trán tôi: "Không đi một ngày cũng không sao, hôm nay phải đưa em đi khai giảng chứ, bạn gái của anh."

Loading...