Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 2 - Chương 30.6

Cập nhật lúc: 2024-09-28 21:11:49
Lượt xem: 16

"Học viện Đế quốc có rất nhiều xã đoàn, đều do một vài đệ tử tổ chức . Mạo hiểm giả xã đoàn do rất nhiều đệ tử đại gia tộc thành lập, lợi dụng tài nguyên gia tộc thường xuyên cung cấp đi mạo hiểm ở bên ngoài. Người bình thường rất khó được gia nhập. Rất nhiều xã đoàn đều do đệ tử của gia tộc thành lập, cho nên đều có chút …v….v…."

Tôn Khuê nói cho Độc Cô Thiên Diệp nghe xong, tuy hắn không nói hết, nhưng Độc Cô Thiên Diệp vẫn hiểu được, người bên trong xã đoàn đều có tính tình của đại gia tộc.

"Cảm ơn lời của các ngươi, tạm thời ta chưa muốn gia nhập vào xã đoàn."

Độc Cô Thiên Diệp nói xong, xoay người bước đi, Cao Lương và Tôn Khuê đuổi theo sau. Ba người nhìn Độc Cô Thiên Diệp rời đi, muốn nói thêm gì đó, cuối cùng vẫn nuốt xuống, trong lòng yên lặng hối hận rất lâu tại sao lúc trước không mời nàng vào chứ. Có Mạc gia chống đỡ, về sau xã đoàn bọn họ còn lo không có tài nguyên sao? Đan dược, huyễn thú, muốn cái gì cũng có hết nha !

Người nào là luyện đan sư đều hối hận muốn c.h.ế.t đi ! Ai!

Dọc theo đường đi Độc Cô Thiên Diệp gặp được không ít xã đoàn, mọi người dường như đã thương lượng tốt với nhau hết rồi, toàn bộ đều trải dài trên đường đi học của nàng. Lúc đầu Độc Cô Thiên Diệp còn lễ phép cự tuyệt, nhưng về sau nàng lại càng thấy phiền, sắc mặt trầm xuống, làm không ít người không dám đến gần. Nhờ vậy, mọi người mới có thể đến phòng học đúng giờ.

Thấy ba người Độc Cô Thiên Diệp tiến vào, mọi người trong phòng học muốn lên tiếng chào nàng, nhưng thấy sắc mặt nàng không tốt, đều rụt trở về.

Lúc này, Tần Hạo và Tề Vũ Phi đi vào phòng học, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, trong mắt hai người hiện lên tia hưng phấn.

"Bách Lý, a, sai rồi, Thiên Diệp đồng học, sao mới khai giảng mà mặt ngươi lại khó coi như vậy?" Tần Hạo đi đến chỗ ngồi trước Độc Cô Thiên Diệp ngồi xuống, hỏi.

"Không có gì." Độc Cô Thiên Diệp thản nhiên nói.

Cao Lương và Tôn Khuê ngồi bên cạnh không ngừng cười trộm, người khác không biết, hai người bọn họ sao lại không biết được, nàng là bị người khác làm phiền đó nha.

"À, không có việc gì là tốt rồi." Tần Hạo nói. Nói xong, hắn và Tề Vũ Phi vụng trộm liếc mắt một cái, lại vụng trộm quan sát sắc mặt Độc Cô Thiên Diệp, muốn nói cái gì đó, lại ngượng ngùng không mở miệng.

"Sao vậy ?" Thấy vẻ mặt rối rắm của Tần Hạo, Độc Cô Thiên Diệp mở miệng hỏi.

"Cái kia, cái kia ...... "

Tần Hạo ấp úng nửa ngày, cũng chưa nói hết một câu. Gấp đến độ Tề Vũ Phi ngồi bên đập một cái lên đầu chúng.

"Để ta nói thì tốt hơn đó." Tề Vũ Phi đá Tần Hạo qua một bên, ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp bị vẻ mặt của nàng dọa sợ, nói: "Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi."

"Thiên Diệp đồng học, là chuyện lâu dài nha." Tề Vũ Phi nói.

"Lâu dài ? Là chuyện gì ?" Độc Cô Thiên Diệp không nhớ rõ .

"Là chuyện chúng ta muốn ngươi làm lão đại đó!" Tề Vũ Phi nói.

Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, hình như chuyện này bọn họ đã từng đề cập với mình rồi thì phải. Nhưng mình đã từ chối rồi nha.

"Ta không muốn nhận tiểu đệ." Độc Cô Thiên Diệp từ chối như trước.

"Vậy sao bọn họ lại gọi ngươi là lão đại ? Bọn họ không phải tiểu đệ của ngươi sao ?" Tề Vũ Phi chỉ chỉ hai người Cao Lương và Tôn Khuê hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-2-chuong-30-6.html.]

"Bọn họ là đồng bọn của ta, không phải tiểu đệ của ta." Độc Cô Thiên Diệp nói, thấy một người trung niên đi vào, nhắc nhở Tề Vũ Phi nói: "Lão sư đến đây."

Tề Vũ Phi xoay người, quả nhiên thấy một lão sư đứng trên kia, nàng không cam lòng trở lại chỗ ngồi của mình. Mà Cao Lương và Tôn Khuê ngồi bên cạnh nghe được Độc Cô Thiên Diệp gọi bọn họ là đồng bọn, trong lòng cảm thấy rất tốt. Có điều bọn họ cũng biết, Độc Cô Thiên Diệp tiếp nhận bọn họ, một phần là vì một tháng trước ở sơn mạch Yến Sơn mọi người sóng vai nhau cùng chiến đấu, một phần khác là do bọn họ mặt dày mày dạn nhất quyết đòi đi theo nàng.

Mà nàng là người như vậy, nhìn như ôn hòa, kỳ thật đối với ai đều có một tầng xa cách. Chỉ là, một khi được nàng tiếp nhận rồi, nàng sẽ đối xử rất chân thành !

Hài tuần sau ngày khai giảng, Độc Cô Thiên Diệp bị kêu lên văn phòng hiệu trưởng. Nàng vừa vào đã bị Tạ lão đầu bắt được, lôi kéo nàng đi vào bên trong phòng nghỉ. Tạ Phàm ở bên trong phê duyệt văn kiện.

"Tạ gia gia, Tạ bà bà." Độc Cô Thiên Diệp mỉm cười chào hỏi hai người.

Tạ Phàm buông tư liệu trong tay, ngẩng đầu nói: "Thiên Diệp đến đây nào! Ngồi đi."

Tạ lão đầu nhảy lên xích đu của mình, Độc Cô Thiên Diệp đành phải tự đi tìm ghế ngồi xuống, hỏi: "Tạ bà bà, hôm nay các người gọi con đến có chuyện gì không ?"

"Ha ha, tháng trước sinh nhật của con, chúng ta không đến dự được, mới trở về từ hôm qua. Hôm nay gọi con đến, một là tặng quà sinh nhật cho con." Tạ Phàm cười nói. Sau đó nàng lấy từ nhẫn không gian ra hai cái hộp nhỏ, nói: "Hộp nhỏ màu đỏ là của ta, hộp màu đen là của Vô gia gia tặng cho ngươi."

Độc Cô Thiên Diệp tiếp nhận hộp nhỏ, nói: "Cảm ơn Tạ bà bà. Các người đã tìm thấy Vô gia gia rồi sao?"

Tạ Phàm gật gật đầu, nói: "Trong thời gian học viện nghỉ chúng ta đi tìm hắn. Biết sinh nhật của con, nhưng tới bây giờ hắn còn chưa trở về, chỉ giao lễ vật nhờ ta tặng cho con thôi."

Nghĩ đến Hữu Vô, trên mặt Tạ Bình và Tạ Phàm đều lộ ra lo lắng. Lát sau Tạ Bình lấy ra một cái hộp, ném cho Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Đây là của lão nhân gia ta đó."

Độc Cô Thiên Diệp nhận lấy cái hộp, cười nói: "Cảm ơn Tạ gia gia."

Nàng mở hộp nhỏ ra, Hữu Vô gia gia tặng nàng một thánh khí phòng ngự cao cấp. Hình dáng giống như khuy áo, nhỏ mà tinh xảo, có thể phòng ngự được 3 lần công kích của cao thủ cấp bậc huyễn tôn.

Quà của Tạ Bình một khối khoáng thạch màu đỏ lớn bằng nắm tay trẻ con, này khoáng thạch có thuộc tính không giống như các loại khác, một khối nhỏ như móng tay có thể nâng cao thuộc tính của tất cả các loại luyện khí, mà chúng chỉ có ở những nơi nguy hiểm nhất, cho nên toàn bộ đại lục Huyền Nguyệt không có mấy người thấy được. Mặc dù Luyện Yêu Hồ có rất nhiều dược liệu, nhưng không có nhiều khoáng sản, loại khoáng thạch này tất nhiên là không có, nàng cao hứng cất khoáng thạch đi.

Tạ Phàm cho nàng một quyển sách thật dày. Độc Cô Thiên Diệp mở ra, bên trong có năm loại huyễn kỹ cơ bản: kim mộc thủy hỏa thổ.

"Tạ bà bà, cái này là?"

"Quyển huyễn kỹ này là lúc trước ta vô tình có được, bên trong đều là huyễn kỹ Nhân cấp, ta thuộc hệ thủy, cho nên ta chỉ học phần hệ thủy trong đó thôi. Ta không biết về sau con thuộc loại thuộc tính nào, nên tặng nó cho con là tiện nhất, sau này con tự học đi." Tạ Phàm nói.

Nghe Tạ Phàm nói vậy, trong lòng Độc Cô Thiên Diệp rất kích động. Đây không phài là thứ mình đang cần hay sao! Mấy ngày trước nàng còn suy nghĩ làm sao có thể tiếp xúc với tất cả các hệ huyễn kỹ, cái này đúng là buồn ngủ có người đưa gối nằm rồi!

Độc Cô Thiên Diệp cao hứng cất ba hộp nhỏ vào nhẫn không gian, nói: "Cảm ơn lễ vật của mọi người!"

Thấy Độc Cô Thiên Diệp thích, Tạ Bình và Tạ Phàm đều nở nụ cười. Biết ngày sinh nhật của nàng, bọn họ phải chuẩn bị lễ vật thật tốt chứ.

Kiềm chế tâm tình kích động lại, Độc Cô Thiên Diệp nói: "Các người tặng lễ vật cho con rồi, chắc còn việc khác nữa phải không ?"

Nghe Độc Cô Thiên Diệp nói, Tạ Bình và Tạ Phàm đều thu hồi tươi cười, dáng vẻ lo lắng hiện trên mặt.

Thấy dáng vẻ của hai người như vậy, Độc Cô Thiên Diệp hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Trước kia con có nghe qua tỷ thí tứ đại đế quốc chưa?" Tạ Phàm hỏi.

Loading...