Chạm để tắt
Chạm để tắt

TIỂU TAM - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-28 18:17:37
Lượt xem: 420

Mẹ tôi đã đi tới, rất bình tĩnh nói: “Tôi là vợ của Mã Quốc Hào, bây giờ tôi có thể vào nhận dạng t.h.i t.h.ể được không?”

 

"Vậy thì mời vào."

 

Có người mở cửa nhưng tiểu tam kia túm lấy mẹ tôi và nói: "Con quỷ cái này, sao mày không bị bắt? Tại sao mày còn đến đây? Để tao nói cho mày biết, tao đang mang đứa con trai của anh ấy trong bụng. Hai người đã ly hôn rồi. Tại sao mày lại đến đây? Mày đến đây làm gì?"

 

Tôi đẩy tay Dương Tiểu Tam ra, to giọng nói: "Dì Tiểu Tam, xin đừng chạm vào mẹ tôi. Mẹ tôi đã rất buồn rồi."

 

Nhìn vào bụng bà ta, tôi biết đứa bé đã c--hết trong bụng mẹ. Chẳng bao lâu nữa, bà ta sẽ được đẩy đi phẫu thuật, và khi rời khỏi phòng phẫu thuật, bà ta không chỉ bị mất đứa con mà mất cả hai chân mà của mình.

 

Giờ phút này, bà ta nhất quyết ở lại đây chỉ để trình diễn và chứng minh danh phận chính thức của mình với mọi người.

 

Tiếc cho bà ta là đời này bố mẹ tôi chưa hoàn thành việc ly hôn.

 

8

 

“Tôi là vợ của Mã Quốc Hào, tôi…” Bà ta vẫn muốn lao vào.

 

Nhưng tôi lại nghiêng đầu nói: “Bố mẹ tôi chỉ nói là muốn ly hôn nhưng chưa làm thủ tục. Dì Tiểu Tam, trừ khi bố tôi ngồi dậy ra khỏi đó, nếu không thì dì chẳng có gì cả.”

 

Giọng nói của tôi rất nhỏ và người khác không thể nghe thấy, nhưng Dương Tiểu Tam thì có thể.

 

Bà ta đột nhiên đưa tay ra đẩy tôi ra và hét lên. Tuy nhiên, bà ta vốn đã bị thương nặng, khi bà ta phấn khích, bà ta liền ngất xỉu.

 

Tôi lặng lẽ đứng dậy, lẻn vào nhà xác khi không có ai để ý.

 

Thi thể của bố tôi được đặt ở đó, bác sĩ pháp y bên trong không thấy tôi đứng sau lưng mẹ nên mở tấm vải trắng ra.

 

Tôi cảm thấy toàn thân mẹ tôi run rẩy, rồi mẹ ngồi xổm xuống đất và ôm mặt nức nở.

 

"Mẹ ơi, xin đừng khóc nữa. Mẹ ơi, xin đừng khóc nữa."

 

"Trời ơi, ai cho con bé vào vậy?"

 

Sau khi bác sĩ pháp y nói xong, có người muốn bế tôi ra ngoài.

 

Nhưng mẹ tôi vội ôm tôi vào lòng, nhìn như đang khóc nhưng tôi lại cảm nhận được là mẹ đang cười.

 

"Vân Vân, từ nay về sau mẹ sẽ chỉ còn có con."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-tam/4.html.]

 

Tôi biết mẹ muốn nói gì nên tôi véo vào đùi mình và bắt đầu khóc. Tôi và mẹ tôi bật khóc càng to, mọi người phải thuyết phục rất lâu mới chịu ra ngoài.

 

Lúc này, Dương Tiểu Tam đang ở bệnh viện để phẫu thuật, không biết bà ta còn sống hay đã c--hết, chúng tôi đã bắt đầu lo tang lễ cho bố tôi.

 

Trong suốt quá trình đó, tôi và mẹ thực sự đã diễn hết sức thể lương nỗi buồn đau cho người ngoài thấy. Khi không có ai ở xung quanh, chúng tôi đã lặng lẽ tính toán xem sẽ nhận được bao nhiêu tiền.

 

“Mẹ ơi, mẹ có thể quản lý công ty của bố được không?”

 

"Đương nhiên, đừng quên, mẹ cùng ông ta khởi nghiệp. Chỉ sau khi có con, mẹ mới lui về lo việc gia đình. Tuy rằng sẽ khó khăn, nhưng mẹ nghĩ sẽ không có vấn đề gì."

 

"Rất sớm thôi, con sẽ có thể giúp mẹ ."

 

Bà chạm vào đầu tôi và nói: “Chỉ cần con sống vui vẻ, mẹ sẽ cho con xem cái này”.

 

Nói xong, bà lấy ra một cái túi đựng tài liệu, khi mở ra thì phát hiện ra mẹ tôi đã nhờ người điều tra riêng xem bố tôi đã chi bao nhiêu tiền cho Dương Tiểu Tam trong những năm qua.

 

“Hơn 5 triệu, bao gồm hai căn nhà và một chiếc ô tô. Bố con  rất hào phóng.”

 

Tôi ngạc nhiên nói.

 

"Ông ấy ở bên ngoài có tận ba nhân tình."

 

"Vậy thì lấy tất cả về đi, đây là tiền của chúng ta."

 

"Được."

 

Mẹ tôi gật đầu, bây giờ bà không còn thương xót những người phụ nữ này nữa.

 

9

 

Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc làm việc đó, trước tiên chúng tôi phải chiếm được công ty và tất cả tài sản của ông già tôi để lại đã.

 

Vì mẹ tôi là người chịu thiệt thòi nhất nên họ làm việc rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ tài sản thừa kế của bố tôi đều nằm trong tay chúng tôi.

 

Thế là tang lễ kết thúc.

 

Trong nhóm gia đình, mẹ tôi nói với tất cả họ hàng rằng bố tôi yêu tự do và luôn muốn đi du lịch khắp nơi mỗi khi có thời gian rảnh. Vì vậy, bà muốn rải tro cốt của bố tôi khắp đất nước. Mọi người đều cho rằng điều đó là quá khó đối với mẹ tôi và họ luôn cố gắng an ủi bà.

 

Mẹ tôi thả một biểu tượng cảm xúc đang khóc và vui vẻ thu dọn đồ đạc và cùng tôi đi du lịch xuyên quốc gia. Sau đó, bất cứ nơi nào tôi đến, tôi đều rải tro của ông ta vào thùng rác ở nơi đó.

Loading...