Chạm để tắt
Chạm để tắt

TIỂU TAM - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-28 18:17:16
Lượt xem: 552

3

 

Tôi biết mẹ sẽ không tin nên tôi nói rất bình tĩnh: “Mẹ, con tin mẹ sẽ luôn đứng về phía con. Tuy nhiên, chúng ta không có cách nào tránh khỏi sự tính toán và bức hại của người khác”.

 

Có lẽ là vì thái độ của tôi quả thực không giống một đứa trẻ cho nên mẹ tôi cũng bắt đầu có chút nghi ngờ.

 

Sau đó, tôi lại tiết lộ một điều gây sốc khác: “Mẹ, con biết mẹ không tin. Nhưng mẹ hãy đi kiểm tra xem. Người phụ nữ bên cạnh bố con thực ra là vợ của anh trai ông ấy. Bố không chỉ cướp công ty của anh trai mà còn cướp phụ nữ của bác ấy nữa.”

 

Mẹ tôi liền gọi điện hỏi thăm bác tôi. Chẳng bao lâu sau, bà phát hiện ra rằng những gì tôi nói quả thực là đúng. Nhìn thấy ánh mắt sửng sốt của mẹ, tôi tằng hắng giọng nhẹ và nói: “Mẹ, bây giờ mẹ có thể để con nói hết được không?”

 

"Con cứ nói hết cho mẹ, dù có thế nào, con vẫn là con gái của mẹ con."

 

Lòng tôi chua xót, ôm chặt lấy mẹ, nhỏ giọng kể: “Mẹ, kiếp trước, sau khi mẹ và ông ta ly hôn, họ đã đăng ký kết hôn ngay lập tức. Ba ngày sau đã đám cưới, trên đường đi đấu giá về, bố và người phụ nữ tên Dương Hoa kia gặp tai nạn ô tô. Bố bị nghiền nát và c--hết tại chỗ, còn bà ta bị sảy thai và cưa cụt cả hai chân. Tuy nhiên, bà ta được thừa kế tất cả tài sản của bố cho nên vẫn sống cuộc sống ăn sung mặc sướng trong suốt quãng đời còn lại của mình.”

 

"Cái gì, sao có thể như vậy được? Sao bố con lại có thể bất cẩn như vậy?"

 

Mẹ tôi đương nhiên hiểu bố, ông ta luôn làm mọi việc rất cẩn thận.

 

Tôi cười lạnh: “Tối hôm đó ông ta đi gặp tiểu tứ, tiểu ngũ, sau đó ‘quần nhau kịch liệt’ với bọn họ bốn, năm tiếng đồng hồ. Ông ta cũng uống rất nhiều rượu, nhưng không thể để Dương Hoa biết nên cố gắng lái xe trong “mệt mỏi”.

 

4

 

Sắc mặt của mẹ tôi lúc xanh lúc trắng, cuối cùng cũng nghẹn ngào nói: "Con... con vẫn còn quá nhỏ đối với loại chuyện này."

 

"Con không còn nhỏ nữa. Khi con c--hết, con đã mười tám tuổi."

 

"Cái gì, con mười tám tuổi đã c--hết? Tại sao con c--hết? Mẹ không chăm sóc con tốt sao? Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi." Mẹ tôi suy sụp, ôm tôi và bắt đầu khóc nức nở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-tam/2.html.]

 

Tôi hiểu mẹ đang nghĩ gì nên sà vào lòng mẹ mà nói: “Mẹ ơi, con cũng là người được hưởng một nửa tài sản thừa kế của bố. Khi con 18 tuổi, con có thể chia 20% vốn sở hữu. Di chúc mà bố viết chưa bao giờ được công khai. Người phụ nữ đó sợ con sẽ thừa kế nên đã thuê người đến g--iết con. Nhưng con không đau đớn lắm đâu, mẹ tin con đi."

 

Thật kỳ lạ là người phụ nữ đó đã bán tôi đến miền bắc Myanmar mà không để lại một bộ phận nội tạng nào trên cơ thể tôi.

 

Còn mẹ tôi, sau khi tôi mất tích, biết rằng không còn cách nào để tìm kiếm được, bà đã tự tử vì quá tuyệt vọng. Chỉ là tôi không muốn bà biết chuyện đó. Mẹ tôi dường như đã đoán được điều gì đó. Bà đã khóc rất nhiều đến nỗi phải mất cả tiếng đồng hồ bà mới bình tĩnh lại được.

 

“Được rồi, vậy kiếp này mẹ nhất định phải bảo vệ con, hơn một tháng nữa họ sẽ gặp tai nạn xe phải không?”

 

“Đúng vậy, nhưng trong khoảng thời gian này, bố nhất định sẽ bắt mẹ mau chóng ly hôn với ông ta.”

 

Bố tôi phát đ--iên vì sợ con trai mình trở thành con ngoài giá thú, không biết ông ta sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với mẹ tôi.

 

Nhưng mẹ tôi lại cười khẩy nói: “Đơn giản thôi, chỉ cần mẹ đòi thêm tài sản và tiền mặt, ông ta nhất định sẽ đau đầu một thời gian. Nếu điều đó không hiệu quả, vẫn còn thời gian để hòa giải ly hôn.”

 

5

 

Mắt tôi sáng lên, vâng, làm sao tôi có thể quên được rằng còn có thời gian hòa giải ly hôn? Chỉ cần mười ngày nữa, cộng thêm thời gian hòa giải ly hôn, bố tôi sẽ phải để lại toàn bộ tài sản này cho mẹ tôi.

 

Tôi không ngờ mẹ tôi sẽ bình tĩnh lại nhưng mẹ tôi rất thông minh. Nghĩ lại thì kiếp trước không phải mẹ đã một mình nuôi tôi học trường cấp 3 tốt nhất và được nhận vào một trường đại học danh tiếng sao?

Ngày hôm sau, ông chồng cặn bã của mẹ tôi nhờ thư ký hỏi mẹ tôi xem bà suy nghĩ tới đâu rồi, mẹ tôi ngay lập tức đề nghị nhận 10% cổ phần của công ty.

Mẹ cũng muốn có căn biệt thự nơi bà đang ở và căn hộ ở trung tâm thành phố, cộng thêm 100 triệu tiền mặt. Ngoài những khoản này, mẹ yêu cầu ông ta phải trả 20 triệu tiền cấp dưỡng nuôi con mỗi tháng.

Đây thực sự là một “cái túi ba gang” của mẹ, bố tôi cảm thấy đau đầu và gọi điện cho mẹ tôi rất nhiều lần.

 

Mẹ tôi ngơ ngác nhìn điện thoại, rồi cười khổ nói: “Cộng hết những cuộc gọi của năm nay lại, bố con cũng chưa gọi cho mẹ nhiều như hôm nay đâu”.

 

Tôi ôm mẹ thật chặt, mẹ đã đau khổ quá nhiều.

 

Loading...