Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tiểu Sư Muội Trà Xanh - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-28 13:21:49
Lượt xem: 5,420

Và đêm nay là kế hoạch dụ ma vào bẫy.

“Đau quá! Đau quá!”

Lão Tôn đột nhiên hét lên tuyệt vọng, cơ thể bắt đầu bốc ra từng luồng khói đen cho đến khi biến mất hoàn toàn.

Tề Diễn tái nhợt.

Hắn bây giờ phải làm sao?

Chỉ còn cách cứu Ma Tôn thoát ra ngoài, rồi tính sau.

Tề Diễn đang định chạy, thì thấy Thẩm Oánh Oánh trong cảnh hỗn loạn đang chạy về phía hắn như thể nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

“Hu hu hu đại sư huynh, tại sao có nhiều ma tộc như vậy, ta sợ quá, huynh có thể bảo vệ ta không?”

Tề Diễn bực mình hất tay nàng ra:

“Ta còn việc gấp, ngươi tự tìm chỗ mà trốn đi.”

“Sư huynh định đi đâu? Không thể mang Oánh Oánh theo sao? Hu hu hu Oánh Oánh sợ quá.”

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

“Phiền c.h.ế.t đi được, ta đã nói là không thể!”

Tề Diễn không chịu nổi nữa, quay đầu định bỏ đi.

Vừa bước được một bước liền khựng lại, không thể tin nổi mà cúi xuống nhìn thanh kiếm cắm trên n.g.ự.c mình.

Tiểu sư muội xưa nay luôn ỏng ẹo lúc này giọng lạnh lùng khác thường:

“Hoặc ở lại, hoặc là chết, nếu ngươi đã muốn chạy, ta cũng không ngại tiễn ngươi một đoạn.”

Tề Diễn giận đến đỏ mắt, đánh một chưởng khiến nàng văng ra.

Thẩm Oánh Oánh tu vi quá thấp, bị chưởng lực đánh ngã xuống đất, kiếm của Tề Diễn vừa đ.â.m xuống nàng thì bị ta cản lại.

Thẩm Oánh Oánh vui vẻ vỗ tay sau lưng ta:

“Sư tỷ, tỷ nhìn kiếm cắm trên n.g.ự.c hắn kìa, là do ta đấy!”

Ta cười nhạt:

“Giỏi lắm.”

Rồi nhảy vọt lên lao về phía Tề Diễn.

...

Tề Diễn dùng toàn lực để chạy thoát khỏi sơn môn, ta một mình truy đuổi, cuối cùng dồn hắn vào đường cùng.

Dường như lúc này hắn mới tỉnh táo lại, cười lạnh: “Thì ra các ngươi đã biết từ lâu, các ngươi luôn bày mưu tính kế ta?”

Ta thản nhiên nhìn hắn:

“Hiển nhiên.”

“Các ngươi phát hiện khi nào?”

“Điều đó không quan trọng.”

Nói nhiều với kẻ thù là điều tối kỵ.

Ta lập tức lao tới, chiêu nào cũng nhằm vào chỗ hiểm.

Nhưng dù Tề Diễn đã bị tiểu sư muội đ.â.m một kiếm, hắn vẫn còn nhiều nội lực.

Hắn cười lạnh:

“Ngươi từ trước đến nay luôn bại dưới tay ta, chỉ dựa vào một mình ngươi, cũng muốn g.i.ế.c ta?”

Ta nhướng mày: “Không được sao?”

Lời vừa dứt, vết thương trên người hắn bắt đầu chảy m.á.u không ngừng, huyết mạch đảo lộn.

Ta chậm rãi thu kiếm:

“Trước đây ta quả thực không bằng ngươi, nhưng khi ngươi vì ma tộc mà lười biếng tu luyện, ngươi nghĩ ta chỉ nằm yên hay sao?”

Từ ngày ta sống lại.

Ta đã quyết phải tự tay c.h.é.m tên phản bội này.

Tề Diễn mở to mắt, dù vùng vẫy thế nào cũng không thể đứng dậy.

Hắn nhìn chằm chằm ta, không cam tâm: “Tại sao... rõ ràng ta đã tắt trận trấn sơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-su-muoi-tra-xanh/chuong-10.html.]

Sư tổ không lừa hắn, trận nhãn dưới đáy hồ thực sự có thể tắt trận trấn sơn.

Nhưng hành động của Lão Tôn đã tái kích hoạt nó, lấy toàn bộ Linh Kiếm Tông làm trận nhãn, biến trận pháp thành trận g.i.ế.c chóc ma tộc.

Những điều này ta không có ý định nói cho Tề Diễn.

Người sắp chết, chỉ cần nhớ điều hắn nên nhớ.

Ví dụ như——

“Sư môn có lệnh, kẻ phản bội sư môn, giết!”

Ta giơ tay bấm quyết.

Tề Diễn nhìn ra ta định làm gì, trong mắt đầy sợ hãi, hắn tái mặt cầu xin:

“Sư muội! Đừng g.i.ế.c ta! Ta chỉ nhất thời lạc lối, cho ta một cơ hội để chuộc lỗi đi!”

“Cấu kết ma tộc, làm sư môn ô nhục, giết.”

“Sư muội! Ngươi còn nhớ khi ngươi vừa nhập môn, ta là người mỗi ngày đều dẫn ngươi tu luyện, ngươi quên rồi sao?”

“Hại đồng môn, gây họa sinh linh... giết.”

Ta lạnh lùng nhìn hắn: “Giết.”

Tề Diễn tuyệt vọng gào thét: “Sư muội!”

“Kiếm đến!”

Kiếm của ta xuyên qua cơ thể hắn.

Tề Diễn không thể tin nổi mà cúi đầu nhìn lỗ thủng trên tim, cuối cùng ngã xuống.

Ta lau sạch kiếm, cúi đầu nhìn hắn, nói:

“Sư huynh, kiếp này vậy là đủ rồi, kiếp sau hãy cẩn thận hơn.”

...

Khi ta trở về, cuộc thanh trừng ma tộc gần như đã kết thúc.

Chỉ còn vài con ma bỏ trốn, các sư đệ đã đuổi theo.

Thẩm Oánh Oánh người đầy máu, trông như bị thương không nhẹ, cánh tay đáng thương của nàng buông thõng bên người.

Nhưng đôi mắt của nàng sáng hơn bao giờ hết:

“Sư tỷ! Ta g.i.ế.c ba con ma! Ba con lận đó!”

Sư đệ bên cạnh cười nàng:

“Rõ ràng là linh hạc mổ ma còn một hơi thở, ngươi chỉ đ.â.m thêm một kiếm thôi.”

“Hừ, vậy cũng tính là ta giết.”

Thẩm Oánh Oánh bĩu môi, lén đến bên ta mách lẻo: “Sư tỷ nhìn hắn mà xem, ta không biết đã chọc gì làm sư huynh không vui, mà hắn lại vu oan cho ta.”

“Thẩm Oánh Oánh, ngươi thử giở cái bộ dạng này nữa xem!”

Sư đệ nghiến răng ken két, xắn tay áo như muốn đánh nàng.

Ta nghiêm túc đứng chắn trước tiểu sư muội:

“Làm gì vậy? Không phải trông rất đáng yêu sao?”

Quay đầu lại đúng lúc thấy nàng đang trêu ngươi sư đệ, vẻ mặt đắc ý như đứa trẻ được phần thưởng.

Sư phụ và các trưởng lão của các môn phái khác khách sáo với nhau, thảo luận về đại hội tiên môn lần tới.

Sư tổ sau khi về hưu thì mang một tên ma sót lại ra ngoài, tự hào tuyên bố sư môn vẫn phải nhờ cậy vào ông.

Ở phía bên kia, các sư đệ cướp lấy hũ rượu linh mà sư thúc cất giữ nhiều năm, ồn ào rằng đêm nay không say không về.

Thật tốt quá.

Tiểu sư muội vẫn có thể làm một tiểu trà xanh vô lo vô nghĩ.

Sư môn vẫn còn đây, mọi người đều còn đây.

Có thể nghe thấy tiếng hát từ trấn dưới núi vọng lên, trong không khí còn phảng phất mùi khói lửa.

Và trên trời đầy sao lấp lánh.

Ngẩng đầu lên là có thể thấy, không chỉ là ánh sao, mà còn là hy vọng.

Loading...