Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Ngữ - 19,20,21

Cập nhật lúc: 2024-09-07 11:18:55
Lượt xem: 390

19.

 

Lúc tôi, chú Thiệu Cảnh, cùng chú Văn An dùng cơm, điện thoại chú Thiệu Cảnh đổ chuông. Cảm thấy chú ấy có ý muốn tránh tôi, tôi liền biết người gọi là Thẩm Mặc.

 

Tôi mím môi lắc đầu, tỏ ý mình ổn.

 

Chú Thiệu Cảnh nhìn tôi, nói từng chữ một: “Tiểu Ngữ, nói ra đi.”

 

Chú Văn An: “Đúng! Tiểu Ngữ, cháu cứ nói, đừng chỉ gật đầu, lắc đầu. Cháu nói đi, bọn chú có thời gian chậm rãi nghe cháu nói.”

 

Hai người đang cổ vũ tôi nói chuyện.

 

Bà nội đi rồi, đã chẳng còn ai khuyến khích tôi nói chuyện như thế này nữa.

 

Giống như tôi được quay về quãng thời gian ê a học nói.

 

Cả thế giới này đều tràn ngập sự bao dung.

 

Cuối cùng, tôi nghiến răng: “Chú… chú Thiệu Cảnh. Chú nghe… nghe điện thoại… Cháu không sao đâu.”

 

Lúc này, chú Thiệu Cảnh mới điềm tĩnh nhận cuộc gọi.

 

Thẩm Mặc: “Thiệu Cảnh, đưa con gái tôi bình an về đây.”

 

“Anh và đối tượng đó của anh…”

 

“Hai tên đàn ông các anh làm sao biết chăm sóc một cô gái?”

 

“Con bé là con gái tôi!”

 

Nghe vậy, tôi nhếch môi.

 

[Con bé là con gái tôi.]

 

Nếu tôi là con gái Thẩm Mặc, vậy thì trong lòng ông ta, con gái có ý nghĩa gì?

 

Có thể xếp sau con gái bạch nguyệt quang.

 

Cho dù bị con gái bạch nguyệt quang b at n ạt cũng có thể nhẹ nhàng cho qua.

 

Chú Văn An châm biếm thay tôi…

 

“Anh cũng biết con bé là con gái anh? Anh vì con của người yêu cũ mà đã làm ra chuyện gì với con gái mình chứ?”

 

“Thẩm Mặc! Mắt con gái anh sắp m ù rồi!”

 

“Anh còn muốn nuôi người b ăt n ạ t con gái anh? Anh có bệnh hả? Thiểu năng à? Tự cho mình là người tình cảm lắm chắc?”

 

“Đó là b ắ t n ạt! Có phải anh không xem tin tức không? Bao nhiêu đứa trẻ m ấ t vì nạn b ăt n ạ t rồi…”

 

Không biết vì sao, chú Văn An càng nói, mắt càng đỏ.

 

Thẩm Mặc im lặng rất lâu mới hời hợt nói: “Ba t n ạ t? Bạn học cải vã nhau, các anh nói có phần nghiêm trọng quá rồi.”

 

Giọng Thẩm Mặc nhẹ tênh, ai cũng có thể nghe ra, ông ta chưa từng bị b ăt n ạ t bao giờ.

 

Ông ta may mắn mà tàn nhẫn.

 

Chú Văn An tức đến độ ném phăng điện thoại.

 

Khuôn mặt chú Thiệu Cảnh tái mét, nhưng giọng bình tĩnh lạ thường: “Tổng giám đốc Thẩm lên mạng tìm hiểu đi, sẽ bất ngờ đấy.”

 

20.

 

Trên mạng xã hội đang ầm ĩ cả lên.

 

Có người đăng video Từ Nhan ba t nạ t tôi.

 

Mặt tôi bị đánh như tranh khảm Mosaic.

 

Nhưng Từ Nhan và những kẻ khác thì không hề gì.

 

Giọng nói sắc lẹm của cô ta thách thức cộng đồng mạng.

 

“Con kh ố n!”

 

“Hotboy trường khen mày, có phải vui lắm không?”

 

“Mày đẹp chỗ nào chứ? Đến một câu hoàn chỉnh cũng nói không xong.”

 

“Đúng đó, nhỏ nói lắp.”

 

“Nhỏ nói lắp, bắt chước tiếng ch ó s ủa xem.”

 

“Không làm à?”

 

“Mày mà không làm, tao nghe nói nước cống trường dơ lắm đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-ngu/192021.html.]

 

“Mắt của mày không phải rất đẹp sao? Đổ vào miệng nó trước rồi đổ vào mắt nó!”

 

 

Những âm thanh chẳng khác gì ác quỷ lần nữa vang vọng bên tai tôi.

 

Chú Thiệu Cảnh không muốn cho tôi xem.

 

Nhưng tôi vẫn lén nhìn.

 

Nếu không nhìn, tôi còn không biết có rất nhiều ký ức đã bị tôi “lãng quên”.

 

Tôi “quên” rằng mình từng uống thứ nước bẩn kinh tởm đó.

 

Tôi “quên” mình đã vứt bỏ tự trọng và học cách sủ a như một con c h ó chỉ để xin tha.

 

Tôi “quên” nhiều thứ quá nhỉ.

 

Bởi lẽ “ghi nhớ” là sự hành hạ vô bờ.

 

Để bảo vệ tôi, Chú Thiệu Cảnh không công khai bất kỳ thông tin nào của tôi.

 

Kể cả Thẩm Mặc, người bao che cho kẻ b ắt n ạt cũng bị buộc không được công khai.

 

Nhưng, chúng tôi hiểu, mọi người sớm muộn cũng sẽ biết.

 

Nếu cộng đồng mạng biết tôi là con gái Thẩm Mặc, còn Thẩm Mặc lại bảo vệ kẻ b ắt n ạt Từ Nhan, họ sẽ nghĩ gì?

 

Trên mạng lúc này đang hừng hực khí thế.

 

[Đứa b ă t n ạ t này là chị đại rồi nhỉ! Tao khinh.]

 

[Em gái bị b at n ạ t đáng thương quá.]

 

[Nhìn em gái bị b at n at này, tôi lại nhớ tới chính mình. Tôi cũng từng bị b at  na t.]

 

[Bạn lầu trên, tôi cũng vậy.]

 

21.

 

Ở đây có một rổ Pandas

Thẩm Mặc ngồi trong phòng sách, xem đi xem lại video.

 

Tuy nạn nhân bị đánh như tranh khảm Mosaic, nhưng ông ta thoạt nhìn đã nhận ra ngay, đó là con gái của ông ta, Thẩm Ngữ.

 

Những cái tát nối tiếp nhau và từng tiếng ch ó su ả van xin thương xót.

 

Sao lại thành ra thế này?

 

Không phải chỉ xô xát chút đỉnh thôi ư?

 

Tại sao lại có đoạn video khủng khiếp như vậy?

 

Thẩm Mặc xem lại một lần, cảm thấy hít thở khó khăn. Ông ta châm một điếu thuốc.

 

Tay run rẩy, thuốc châm mấy lần vẫn không ch á y.

 

Rốt cuộc không chịu nổi nữa.

 

“Bốp…”

 

Bật lửa bị Thẩm Mặc quăng mạnh xuống đất.

 

C h ế t ti ệt!

 

Ông ta đã làm cái gì?

 

Xem b ă t n ạt tới mức độ này thành chuyện sinh sự cỏn con.

 

Ông ta cho rằng vết thương Từ Nhan gây ra cho Thẩm Ngữ ắt là do mâu thuẫn giữa hai đứa.

 

Hóa ra hoàn toàn không phải vậy.

 

Mà chỉ vì g h e n t ị thôi.

 

Vì g h e n t ị! Để con gái ông ta uống nước bẩn, dùng nước bẩn làm nhiễm trùng mắt, bắt con bé học s u ả như c h ó.

 

Đúng vậy.

 

Thẩm Ngữ là con gái ông ta.

 

Con gái ông ta mà.

 

Thẩm Mặc bất lực quỳ trên mặt đất.

 

Thẩm Ngữ nói con bé không muốn làm con gái ông nữa.

 

Có lẽ là thật rồi.

Loading...