Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 59.1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-15 08:55:51
Lượt xem: 426

Chương 59: Tuyệt Địa Ăn Gà (Phần 1)

(Ăn gà là chỉ trò chơi PUBG )

 

Khiếu Thiên ở lại cửa hàng của Sơ Ngữ nửa tháng và hồi phục hoàn toàn. Nhưng sau thời gian đó, Sơ Ngữ cũng không nỡ để nó quay lại trấn Song Lâm để rồi lại phải sống cuộc sống lang thang, nên cô quyết định tiếp tục nuôi nó. Tuy nhiên, chưa kịp nói quyết định này với Khiếu Thiên, đã có người đến muốn đưa nó đi. Người đến là Giang Liên Thành, phó đội trưởng đội hình sự, người từng cố gắng đưa Tiểu Hắc đi.

 

"Tôi nói cô nghe, Khiếu Thiên, nghe cái tên này đã làm người ta liên tưởng tới cảnh sát rồi, không, là khuyển mới đúng. Chưa kể nó đã lập công lớn, trời sinh ra đã quyết định phải ăn chén cơm này!"

 

Giang Liên Thành cười tươi, vây quanh Khiếu Thiên xoay hai vòng, tấm tắc khen: "Mọi thứ khác có thể huấn luyện, nhưng khả năng nhạy bén phát hiện tội phạm như vậy thì không phải chó nào cũng có."

 

Không biết vì sao những chú chó chú mèo tốt như vậy lại luôn được Sơ Ngữ phát hiện trước. Lần này là Khiếu Thiên, lần trước là Tiểu Hắc, lần sau nếu có nữa, anh ta cũng không mặt dày đến đòi được.

 

Sơ Ngữ dở khóc dở cười, nhưng vẫn tôn trọng ý nguyện của Khiếu Thiên. Nếu nó muốn đi thì để nó đi, không muốn thì cô sẽ nuôi nó.

 

Sơ Ngữ kể lại lời này cho Khiếu Thiên, và nó do dự một chút rồi quyết định đi theo Giang Liên Thành. Nó rất thích Sơ Ngữ, người duy nhất có thể hiểu tiếng động vật, nhưng nó cũng muốn có sự tự tôn, đặc biệt là một chú chó đực, không thể để một cô gái nuôi dưỡng mãi được. Vì vậy, Khiếu Thiên chọn cách tự nuôi sống bản thân, gia nhập đội cảnh khuyển và kiếm ăn bằng chính khả năng của mình.

 

Với lý tưởng cao thượng đó, Khiếu Thiên theo Giang Liên Thành rời đi.

 

Miễn là nó không phải tiếp tục sống lang thang, Sơ Ngữ vui mừng cho nó có một nơi tốt hơn.

 

Sau nửa tháng, kết quả thi đại học của Tiêu Vân Sanh được công bố, và cậu đạt được điểm cao, đủ để vào bất kỳ trường đại học trọng điểm nào trong tỉnh. Gia đình nhà họ Tiêu tổ chức chúc mừng, mời cả Sơ Ngữ.

 

Sơ Ngữ thật sự không có tâm trạng đi, vì Giản Diệc Thừa đến nay vẫn chưa có tin tức, tâm trạng cô rối bời. Trong không khi vui mừng đó, cô không muốn vẻ mặt buồn bã của mình phá hư.

 

Vì vậy, cô chỉ gửi quà cho Tiêu Vân Sanh, cũng không đến dự tiệc. Tiêu Vân Sanh thường đến cửa hàng của cô nên hiểu rõ tình hình, do đó không ép buộc cô. Cậu biết rằng dù không đến, cô cũng thật lòng vui mừng cho cậu.

 

Một tháng nữa trôi qua, vẫn không có tin tức gì từ Giản Diệc Thừa. Lúc này, Sơ Ngữ vô cùng hối hận vì không đồng ý đến thăm gia đình Giản Diệc Thừa khi anh đề nghị. Nếu cô đã đến, có thể bây giờ đã biết anh ở đâu, hoặc ít nhất cũng sẽ được cung cấp chút tin tức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-59-1.html.]

 

Sơ Ngữ nằm trên ghế bập bênh, nhìn ra cửa sổ với tâm trạng trống rỗng. Mùa hè nóng bức làm cô không có tinh thần làm việc, và tâm trạng lo lắng khiến cô không muốn làm gì cả.

 

Trong tiệm mở điều hòa, bốn chú chó mèo mơ màng sắp ngủ. Bên ngoài cửa hàng là sóng nhiệt cuồn cuộn, đúng là thời điểm nóng nhất trong ngày, đừng nói người, ngay cả cái bóng ma cũng không có.

 

Sơ Ngữ nhắm mắt một lát, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ô tô bên ngoài, cô liền tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Không phải vì cô nghe thấy điều gì đặc biệt, mà vì đã thành thói quen, mỗi khi nghe tiếng xe, cô liền nhìn xem có phải là Giản Diệc Thừa hay không.

 

Đã nhiều lần thất vọng thu hồi ánh mắt, nhưng lần này, cô thật sự lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy.

 

Người đó, với khuôn mặt phong trần, đáy mắt đầy tơ máu, trên cằm lởm chởm râu, trông rất tiều tụy. Nhưng khi thấy Sơ Ngữ, anh lập tức nở một nụ cười.

 

Sơ Ngữ không dám tin vào mắt mình, nhìn anh chạy tới, đầu óc trống rỗng, thậm chí quên cả đứng dậy khỏi ghế.

 

Chỉ đến khi Giản Diệc Thừa tiến vào, ôm chặt lấy cô, nói khẽ bên tai: “Anh đã trở về rồi…” Sơ Ngữ mới nhận ra đây không phải là mơ.

 

Cô từng nghĩ rất nhiều lần, nếu anh trở về, cô nhất định sẽ mắng anh một trận, trách anh vì sao làm cô lo lắng đến vậy. Nhưng khi khoảnh khắc này đến, cô lại không thể nói ra lời trách móc nào.

 

Cô ôm chặt lấy anh, nước mắt tràn mi: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi..."

 

Giản Diệc Thừa lần này cùng đồng đội bí mật điều tra hơn bốn tháng, cuối cùng đã triệt phá hoàn toàn tập đoàn buôn lậu ma túy này.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Đây là một tập đoàn chế biến và buôn lậu ma túy có quy mô lớn trên toàn quốc, với bốn điểm hoạt động, Giang Thành chỉ là một trong số đó.

 

Như dự đoán, họ sử dụng danh nghĩa của các nhà máy dược phẩm hợp pháp để chế biến ma túy đá. Nguyên liệu sử dụng là các thành phần trong thuốc trị cảm. Để che mắt, mấy nhà máy đó thực sự sản xuất thuốc trị cảm, nhưng lại có một đường dây bí mật để chế biến ma túy.

 

Vì là nhà máy dược phẩm hợp pháp, mọi hoạt động kinh doanh đều bình thường, từ mua nguyên liệu, gia công sản xuất, đến bán dược phẩm... Tất cả đều rất bình thường, nên không ai phát hiện manh mối.

Loading...