Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 51.2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-14 23:10:31
Lượt xem: 239

Tiêu Cảnh Bình chần chừ: “Có chút giống, nhưng tôi không chắc.” Mười bảy năm trôi qua, Tiểu Hổ giờ đã 18 tuổi, tuổi thọ của chó rất hiếm khi kéo dài đến vậy.

 

Sơ Ngữ giải thích: “Là em ấy, không sai đâu. Năm đó em ấy đuổi theo bọn bắt cóc, nhiều lần lặn lội cuối cùng ở lại thôn cùng Tiểu Toàn. Em ấy luôn ở bên bảo vệ Tiểu Toàn, đợi hai người đến đón. Em ấy từ Tiểu Hổ đã trở thành Lão Hổ, và giờ đây, em ấy cuối cùng cũng chờ được thời khắc đoàn tụ.”

 

Mọi người đều xúc động, Trần phu nhân che miệng, nước mắt không ngừng rơi. Bà lần tìm đến Lão Hổ: “Tiểu Hổ, cảm ơn ngươi, thật sự cảm ơn ngươi…”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Tiêu Cảnh Bình cũng nghẹn ngào: “Hoan nghênh các ngươi về nhà, A Sanh, Tiểu Hổ, hoan nghênh các ngươi về nhà, chúng ta tới đón các ngươi…”

 

Nghe những lời này, Lão Hổ từ từ rơi một hàng nước mắt.

 

Mười bảy năm, nó cuối cùng cũng nghe được những lời này.

 

Thiệu Bảo Toàn lặng người một lát, hỏi: “Vậy Lão Hổ kỳ thật vì bảo vệ tôi mà xuất hiện ở nơi đó sao?”

 

Hắn luôn nghĩ Lão Hổ là một con ch.ó hoang, mẹ cậu từng nói nó không sạch sẽ, không cho cậu nuôi. Nhưng Lão Hổ cứ canh giữ ngoài cửa nhà họ, sau này họ cũng quen dần và để nó ở lại.

 

Không ngờ rằng, Lão Hổ ngay từ đầu đã đuổi theo cậu đến đó. Vậy, thật sự mẹ cậu đã bắt cóc cậu từ cha mẹ ruột?

 

Thiệu Bảo Toàn cảm thấy tâm trạng phức tạp, không biết mình nên vui hay buồn.

 

Sơ Ngữ đề nghị: “Mấy người một nhà cuối cùng cũng đoàn tụ, hãy chụp một tấm ảnh kỷ niệm.”

 

Tiêu Cảnh Bình ôm lấy vai thê tử và con trai, Thiệu Bảo Toàn và Trần phu nhân cùng ôm lấy Lão Hổ. Cả gia đình đều mỉm cười trong khi nước mắt vẫn lăn dài, lưu giữ khoảnh khắc đoàn tụ quý giá này.

 

***

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-51-2.html.]

 

Để cho họ có không gian riêng tư, Sơ Ngữ và Giản Diệc Thừa tạm thời rời đi, hai người sóng vai đi dạo trong khuôn viên trường.

 

"Tốt nghiệp rồi, đây có phải là lần đầu tiên anh quay lại trường học không?" Sơ Ngữ hỏi.

 

Giản Diệc Thừa gật đầu: “Ừ, là lần đầu tiên." Đại học bốn năm ở nơi khác, rồi lại bận rộn công tác nửa năm, không có thời gian quay lại.

 

Sơ Ngữ cảm thán: “Nghĩ lại, khoảng thời gian trung học thật phong phú, đơn giản và vui sướng nhất." Đại học thì phức tạp hơn nhiều, phải học nhiều đạo lý đối nhân xử thế, không còn thuần trắng như thời trung học.

 

Giản Diệc Thừa gật đầu đồng ý, rồi nói: “Nhưng người ta luôn phải trưởng thành, đi về phía trước để gặp những người mới, thấy những phong cảnh khác nhau, trải qua những câu chuyện khác nhau. Như gia đình của Lão Hổ, em không cảm thấy vui cho họ sao?"

 

Sơ Ngữ nhìn theo hướng Giản Diệc Thừa chỉ, thấy gia đình trên lầu, cảm khái: “Thật sự mừng cho họ, không gì xúc động hơn lúc gia đình đoàn tụ. Đúng rồi, người đã bắt cóc Tiểu Toàn, bà ta sẽ bị xử lý thế nào?"

 

"Bà ta phạm tội lừa gạt, không phải lừa bán, theo quy định có thể bị phạt tù dưới 5 năm."

 

"Không thể tin được! Bà ta bắt cóc con người ta, làm họ chia lìa mười bảy năm, chỉ bị phạt vài năm? Quá nhẹ!" Sơ Ngữ cảm thấy pháp luật quá nhân từ với bọn buôn người.

 

Giản Diệc Thừa gật đầu: “Đúng vậy, với cha mẹ của những đứa trẻ bị bắt cóc, làm những kẻ buôn người ch//ết đi vẫn không đủ để giải hận. Nhưng pháp luật là như vậy, chúng ta không thể thay đổi."

 

Thấy Sơ Ngữ vẫn đầy lòng căm phẫn, Giản Diệc Thừa an ủi: “Họ đã may mắn khi gặp được em, trời xui đất khiến giúp họ đoàn tụ. Còn nhiều gia đình mất con suốt đời không gặp lại được, những đứa trẻ bị bắt cóc nhiều khi còn bị thương tổn, bị đối xử tàn nhẫn, bị bắt đi ăn xin..."

 

Đúng vậy, bọn buôn người là u ác tính của xã hội, làm sụp đổ nhiều gia đình, gây nên nỗi đau khổ bất kham.

 

Sơ Ngữ cảm thấy rất khó chịu, cô u oán nhìn Giản Diệc Thừa: “Anh có cảm thấy anh thực sự không giỏi an ủi người khác không? Bị anh an ủi một hồi lại càng thêm buồn bã."

 

Giản Diệc Thừa: "..."

Loading...