Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 5.2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-09 11:14:36
Lượt xem: 566

Trong văn phòng vui vẻ cười đùa, chỉ có Giản Diệc Thừa lặng lẽ ngồi ở chỗ của mình, ghi chép gì đó. Lâm Lang đặc biệt đến nói với anh: ‘‘Mọi người đều tới, cậu có đi không?”

 

“Không được, tôi buổi tối có việc rồi.” Giản Diệc Thừa không ngẩng đầu lên trả lời.

 

Lâm Lang đã quen với việc anh không hợp đàn, nên không để ý: ‘‘Tùy cậu thôi.”

 

Chưa đến 5 giờ, Sơ Ngữ đã đóng cửa tiệm để về nhà. Sau vụ Thẩm Tình, cô đột nhiên cảm thấy sống một mình rất không an toàn. Nếu không có việc gì, tốt nhất là về sớm, tránh về muộn nguy hiểm.

 

Tiệm của cô nằm ở đường Cẩm Xuyên, phía sau là khu chung cư Giang Hoa nơi cô sống. Tuy nhiên, vì cổng khu chung cư mở ra đường Ngô Đồng, nên cô phải đi vòng một chút. Chỉ vài bước là tới nơi, nếu không về nhà ba mẹ, cô thường không lái xe.

 

Sơ Ngữ thong thả đi bộ, Nhị Lang Thần theo sau. Đại Miêu lười đi bộ, nằm trên lưng Nhị Lang Thần, trông như đang cưỡi ngựa.

 

Sơ Ngữ nhéo tai nó, nói đùa: ‘‘Lười quá đi.”

 

“Meow ô ~ lười thì có phúc của lười.”

 

“Nếu em không muốn vận động giảm béo, thì chị sẽ phải kiểm soát ăn uống của em!”

 

Đại Miêu vội nhảy xuống: ‘‘Đừng, mèo vận động được chưa?”

 

“Không ép em thì em không biết vận động!”

 

Sơ Ngữ đeo tai nghe, giả vờ gọi điện thoại, vừa đi vừa trò chuyện với Đại Miêu. Bỗng nhiên, Nhị Lang Thần lên tiếng: ‘‘Ngôn Ngôn, có người theo dõi chị từ phía sau!”

 

Trong lòng Sơ Ngữ đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, trong đầu hiện lên những hình ảnh về kẻ biến thái theo dõi và sát nhân, vì vụ án của Thẩm Tình làm cô trở nên mẫn cảm hơn.

 

Cô run rẩy hỏi Nhị Lang Thần: ‘‘Là nam hay nữ? Có to lớn không?”

 

“Là nam, thân hình cao lớn.”

 

Sơ Ngữ cảm thấy chân mình như mềm nhũn ra: ‘‘Vậy phải làm sao bây giờ?” Cô liếc nhìn xung quanh, nhận ra mình đang ở giữa con đường trong khu vành đai xanh, không có ai ở gần. Người đi trên đường lớn cũng không thể nhìn thấy cô từ đây.

 

“Ngôn Ngôn, anh ta đang tiến lại gần!”

 

Trong đầu Sơ Ngữ chỉ còn một suy nghĩ, xong rồi.

 

Nhị Lang Thần nói: ‘‘Ngôn Ngôn, chị đi trước, em sẽ chặn anh ta lại!”

 

Chưa kịp để Sơ Ngữ nói gì, Nhị Lang Thần đã quay đầu hướng về phía sau sủa điên cuồng, nhe răng nhếch miệng, trông cực kỳ hung dữ!

 

Giản Diệc Thừa lần này quyết tâm muốn gặp Sơ Ngữ, không thể cứ lặng lẽ theo dõi mãi, nếu bị hiểu lầm là nghi phạm thì sao?

 

Từ khi đến Giang Thành, anh luôn muốn có một cơ hội gặp cô một cách tự nhiên, không cố ý, không gượng ép, như tình cờ gặp trên đường, rồi lên tiếng chào hỏi…

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Nhưng anh không ngờ, trong vô số tình huống diễn tập trong đầu, lại có một cảnh tượng như hiện tại.

 

Bị chó đuổi chạy khắp đường…

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-5-2.html.]

“Gâu gâu! Gâu gâu gâu!”

 

Sơ Ngữ vừa cảm động trước sự anh dũng của Nhị Lang Thần, vừa lo lắng nó gặp nguy hiểm, nên quay đầu nhìn lại. Cái nhìn thoáng qua này khiến cô nhận ra, người bị Nhị Lang Thần đuổi trông có vẻ quen mắt…

 

“Nhị Lang Thần! Trở về! Trở về!”

 

Nhị Lang Thần nghe chủ nhân gọi liền dừng lại, quay trở về, còn hướng Giản Diệc Thừa gầm gừ, như muốn nói: Đừng trêu chọc chúng tôi !

 

Giản Diệc Thừa: “…”

 

Sơ Ngữ chạy tới, hơi thở dồn dập, kinh ngạc nhìn Giản Diệc Thừa: ‘‘Giản Diệc Thừa? Sao anh lại ở đây?”

 

Nhị Lang Thần ngơ ngác: ‘‘Ngôn Ngôn, chị quen anh ta hả?”

 

Sơ Ngữ lặng lẽ gật đầu, cảm thấy xấu hổ vì tình huống này. Nhưng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉnh lại tóc, cười nói: ‘‘Xin lỗi, Nhị Lang Thần nhà tôi hơi nghịch ngợm.”

 

Giản Diệc Thừa giữ vẻ mặt trầm tĩnh, không hề có vẻ gì chật vật, đứng thẳng, ánh mắt dừng lại trên Sơ Ngữ, trầm giọng nói: ‘‘Không sao” rồi dừng một chút, nói thêm: ‘‘Đã lâu không gặp…”

 

“Sơ Ngữ.”

 

Giọng nói của anh trầm thấp, cuối câu hơi nhấn nhá, khiến hai chữ “Sơ Ngữ” vang lên đầy mê hoặc, như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua lòng người.

 

Sơ Ngữ cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng không thể diễn tả được. Cô cười: ‘‘Từ khi lên đại học không còn tin tức của anh, khó được gặp lại, cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”

 

“Được.” Giản Diệc Thừa nhanh chóng trả lời.

 

Sơ Ngữ thật lâu không gặp Giản Diệc Thừa, lần cuối gặp dường như là khi tốt nghiệp trung học. Hồi đó, họ ngồi gần nhau, Giản Diệc Thừa tuy ít nói nhưng vẫn rất thân thiết với cô. Giờ gặp lại, có chút khoảng cách, không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu.

 

Giản Diệc Thừa cũng không biết nên nói gì, anh không giỏi bắt chuyện.

 

Không khí trở nên yên tĩnh và có phần gượng gạo. Sau một lúc im lặng, cả hai đồng thời mở miệng: ‘‘Ngươi…”

 

“Anh/em nói trước đi!” Lại cùng đồng thanh.

 

Sơ Ngữ không nhịn được cười: ‘‘Nhiều năm không gặp, anh vẫn như xưa.”

 

Vẫn trầm mặc ít nói, vẫn không giỏi trò chuyện.

 

Giản Diệc Thừa cao lớn, khi nói chuyện với Sơ Ngữ phải hơi cúi đầu. Anh nhanh chóng liếc nhìn cô một cái, rồi thu hồi ánh mắt, mím môi nói: ‘‘Em cũng không thay đổi.”

 

Không nói rõ là điều gì không thay đổi, Sơ Ngữ cũng không muốn hỏi thêm, nên chuyển sang chuyện khác: ‘‘Anh muốn ăn gì? Trên phố này có mấy quán ăn khá ngon.”

 

“Đi nơi em muốn ăn là được.”

 

Lúc này, Đại Miêu từ phía sau không chịu nổi im lặng, lên tiếng: ‘‘Meow ~ đi ăn cá, đi ăn cá! Ngôn Ngôn!”

 

Giản Diệc Thừa quay lại nhìn thoáng qua, nói: ‘‘Chó và mèo của em đều rất có linh tính.”

 

Anh đã nhận ra, Nhị Lang Thần chính là con ch.ó đã báo nguy hôm đó.

Loading...