Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 48.2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-14 23:08:19
Lượt xem: 277

Thiếu niên ôm chó vội vàng theo sau: “Chị, chị có thể cứu nó không? Nó sẽ không sao chứ?”

 

Sơ Ngữ nhìn cậu với vẻ mặt nôn nóng và lo lắng, không nỡ nói cho cậu sự thật đau lòng, cô giơ tay ra: “Đưa nó cho chị.”

 

Ánh mắt thiếu niên tràn đầy mong đợi, cẩn thận đặt con ch.ó vào tay cô.

 

Con chó nhẹ hơn cô tưởng, nó là một con Labrador nhưng nhẹ đến mức gần như không có trọng lượng. Sơ Ngữ đặt nó lên bàn trị liệu, nó giống như một ông già lúc chạng vạng, suy yếu và không có sức lực, ngay cả đứng cũng không vững, chỉ cần cử động một chút đã thở dốc như chiếc máy thở hỏng.

 

Sơ Ngữ vừa kiểm tra, vừa nhẹ nhàng nói chuyện với nó: “Ngoan, đừng sợ, chị sẽ nhẹ nhàng thôi. Chị có thể hiểu các em nói gì, em có muốn nói gì với chủ nhân không? Chị sẽ chuyển lời giúp em.”

 

Mắt Lão Hổ, vốn đục ngầu, bỗng nhiên sáng lên: “Chị nói thật?”

 

Nó thở dốc, ngắn gọn một câu mà phải ngừng hai lần.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Sơ Ngữ gật đầu: “Ừ, chị không lừa em đâu.”

 

“Thế... tốt quá, em... không sợ... ch//ết, chỉ sợ... ch//ết rồi... bí mật này... không ai... biết. Sợ không còn ai... quan tâm... chủ nhân của em.”

 

Một đoạn lời nói, nó nói đứt quãng, cực kỳ cố sức, Sơ Ngữ không giục, chỉ kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng giúp nó thở đều, để nó thoải mái hơn.

 

“Em không cần vội, cứ từ từ nói.”

 

“Không, nếu... không nói... sẽ... hết thời gian.” Nó kích động, thở dốc nặng nề hơn.

 

Sơ Ngữ không dám ngắt lời, tiếp tục lắng nghe.

 

Thiệu Bảo Toàn đứng bên ngoài trị liệu, lo lắng nhìn vào, trong lòng đã rất lo lắng, lại nhịn không được phẫn nộ, vừa nghĩ đến chuyện trước đó, cậu lại nhịn không được phẫn hận.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-48-2.html.]

Ba mẹ từ nhỏ đã không công bằng với cậu so với em trai và em gái, nhưng cậu chưa bao giờ oán trách. Khi không có tiền đóng học phí, cậu cũng không trách họ, mà ra ngoài làm công, kiếm tiền học phí rồi trở về tiếp tục học. Dù vậy, cậu vẫn không cảm thấy ủy khuất. Cậu thông cảm cho cha mẹ, không đành lòng để họ quá vất vả, nên cậu luôn tự lừa mình rằng vì là con trai cả, cha mẹ mới nghiêm khắc với cậu và bắt cậu nhường nhịn em trai em gái.

 

Vì cậu là anh cả.

 

Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng mặc quần áo mới, chưa từng có đôi giày mới, toàn là mặc lại đồ của người khác. Trong khi em trai em gái lại có đồ mới, thậm chí là đồ chơi mới. Khi họ ra ngoài chơi đùa, cậu phải ở nhà nấu cơm, làm việc nhà, xuống ruộng làm việc. Đôi khi cậu cũng cảm thấy ủy khuất, nhưng chỉ cần cha mẹ nói một câu: “con là anh cả", cậu liền không thể oán giận.

 

Cậu là anh cả, đơn giản vì cậu là anh cả. Nhưng, nhà ai có anh cả lại lấy tiền học phí vất vả kiếm được nửa năm để mua điện thoại đắt tiền cho em trai? Cậu không hiểu tại sao điện thoại giá 9000 đồng lại khác với chiếc điện thoại 900 đồng mà cậu mua để đi làm. Cậu cũng không hiểu sao cha mẹ lại bất công đến mức lấy tiền học phí của cậu để mua điện thoại cho đệ đệ.

 

Đều là con của họ, cậu không cầu đối xử bình đẳng, chỉ mong được một chút công bằng.

 

Dù đã hiểu rõ sự bất công của cha mẹ, nhưng khi phát hiện ra sự thật, trái tim cậu vẫn cảm thấy băng giá. Cậu không còn hy vọng gì vào cha mẹ, không mong họ đối xử công bằng với mình. Khi yêu cầu em trai trả lại điện thoại để lấy lại tiền học phí, cả nhà lại đứng về phía em trai, chỉ trích cậu không hiểu chuyện, không yêu thương gia đình, ích kỷ...

 

Ai mới là người ích kỷ? Lấy tiền học phí của cậu mua điện thoại, mà cậu lại bị đổ lỗi. Vì yêu cầu hợp lý này, Thiệu Tường nổi giận, đạp cửa bỏ đi, rồi còn đá Lão Hổ vài lần để trút giận.

 

Lão Hổ vốn đã già yếu, sao chịu nổi sự đối đãi như vậy?

 

Con chó đã ở bên cậu suốt mười bảy năm, từ khi cậu có ký ức, Lão Hổ đã luôn bên cậu. Nó không thân thiết với ai ngoài cậu... Bị Thiệu Tường đá, nó hôn mê bất tỉnh. cậu điên cuồng đưa nó đến bệnh viện thú y, nhưng các bác sĩ đều nói không cứu được. Cùng đường, cậu mới nhớ đến Sơ Ngữ... Cô ấy giỏi như vậy, chắc chắn có thể cứu Lão Hổ.

 

Sơ Ngữ ôm Lão Hổ ra khỏi phòng trị liệu, nhìn vào đôi mắt tràn đầy hy vọng của Thiệu Bảo Toàn, cô không dám nhìn thẳng, bởi cô không thể cứu được Lão Hổ.

 

Thiệu Bảo Toàn vừa thấy biểu hiện của cô, liền biết hy vọng cuối cùng cũng tan biến.

 

Sau một lúc tinh thần sa sút, cậu bỗng nhiên bình tĩnh lại: “Cảm ơn chị, đã làm phiền chị. Tôi biết Lão Hổ đã già, không bị thương cũng không sống lâu được nữa, chỉ là tôi không muốn chấp nhận sự thật này, luôn muốn thử lại một lần, có lẽ có thể cứu được nó. Vừa rồi là tôi làm khó chị, chị không cần lo lắng.”

 

Sơ Ngữ gật đầu, ý bảo cô không để bụng. Cô hiểu cảm xúc của hắn, Lão Hổ đối với cậu không chỉ là một con chó, mà còn là người thân thiết nhất, thậm chí hơn cả cha mẹ hiện tại.

 

Đúng vậy, cha mẹ hiện tại.

 

Nhớ lại khi Thiệu Bảo Toàn nhắc về gia đình, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc và ngưỡng mộ. Nếu không phải Lão Hổ nói, Sơ Ngữ không bao giờ nghĩ rằng Thiệu Bảo Toàn không phải con ruột của họ.

Loading...