Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 47.1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-13 10:17:57
Lượt xem: 204

Chương 47: Tiểu Bạch

 

Càng lớn, Sơ Ngữ càng cảm thấy Tết không thú vị, đặc biệt là gia đình cô còn ít người, cũng không phải đi chúc Tết bạn bè thân thích mấy. Đến xong mấy nhà là coi như Tết đã kết thúc.

 

Nhiều cửa hàng lớn mùng một vẫn kinh doanh, không đến mùng ba đã lục tục mở cửa lại. Giang Thành lại khôi phục sự náo nhiệt như trước.

 

Sơ Ngữ vội vã chạy vào một tiệm thuốc: “Ông chủ, bác cho cháu thuốc povidone, bông băng, thuốc cầm máu, thuốc chống viêm, băng gạc và túi cấp cứu với."

 

Cửa hàng mới khai trương, sạch sẽ, ông chủ là một người trung niên hiền lành, cười rất thân thiện: “Có chuyện gì sao? Trong nhà có người bị thương à?"

 

"Không, là trong khu nhà có đám trẻ con nghịch pháo, ném lên người con chó, làm nó bị thương, tức ch//ết cháu rồi!"

 

Sơ Ngữ xuống lầu đổ rác thì thấy đám trẻ đang chơi pháo, ném lên một con ch.ó hoang. Con chó bị buộc lại không thể chạy, đã bị thương nặng.

 

Cô giận đến muốn đánh bọn trẻ, nhưng chỉ mới quát lên "Dừng lại" bọn chúng đã chạy mất. Sơ Ngữ vội xem xét vết thương của con chó, không kịp đuổi theo đám trẻ.

 

May mà phát hiện kịp, Tiểu Bạch không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ bị thương ngoài da, dưỡng một thời gian sẽ lành.

 

Nhà cô cách xa cửa hàng thú cưng của mình, nên cô phải mua thuốc ở tiệm thuốc gần đó.

 

"Hiện nay bọn trẻ thật là nghịch ngợm, cha mẹ không quản, xảy ra chuyện lại nói bọn trẻ còn nhỏ chưa biết gì... Theo tôi, nên dạy dỗ từ nhỏ, lớn lên mới không hối hận!" Ông chủ vừa lấy thuốc, vừa nói.

 

Sơ Ngữ đồng tình: “Đúng vậy, mỗi đứa trẻ hư đều có cha mẹ hư, trẻ con không hiểu chuyện, người lớn cũng không hiểu sao? Phạm lỗi không dạy dỗ, sao mà khá được!"

 

Sơ Ngữ không ủng hộ việc dùng roi vọt dạy con, nhưng hôm nay thật sự tức giận, cảm thấy đám trẻ đó bị đánh cũng là đáng!

 

"Bao nhiêu tiền?"

 

"184 đồng, nhưng ta lấy tròn cho, 180 đồng."

 

"Cảm ơn lão bản" Sơ Ngữ nói, nhưng khi cúi đầu tìm ví, mới nhớ ra mình vội ra ngoài, không mang ví, thật là xấu hổ.

 

Lúc này, có một thanh niên vào tiệm, khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc đồ cũ, áo bông, quần nhăn nheo, tóc dầu mỡ, sắc mặt vàng vọt, đáy mắt thâm quầng, không hợp với không khí Tết. Hắn ngáp liên tục, mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc.

 

Sơ Ngữ liếc nhìn một cái, rồi lại cúi đầu tìm ví, hy vọng tìm ra tiền.

 

Nam thanh niên đi thẳng đến quầy: “Lão bản, cho một gói thuốc cảm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-47-1.html.]

 

Tiệm thuốc nhỏ, chỉ có một mình ông chủ. Ông nhanh chóng lấy thuốc cho thanh niên, để Sơ Ngữ tiếp tục tìm ví.

 

Ông chủ hòa nhã, không phân biệt khách hàng, cười thân thiện: “Chơi mạt chược suốt đêm à? Người trẻ tuổi không nên thức khuya quá nhiều đâu."

 

Nam thanh niên ngáp: “Tết nhất, không chơi mạt chược thì làm gì?"

 

Ông chủ đưa gói thuốc: “Dù sao cũng nên chú ý sức khỏe, bị cảm thì khổ mình."

 

Thanh niên không nói gì, nhận thuốc, hỏi: “Bao nhiêu tiền?"

 

"Hai mươi đồng, cũng không đáng bao nhiêu, cầm đi uống đi."

 

"Phải tra chứ, tôi không có tiền lẻ, quét mã WeChat cho ngài đi." Trên quầy có mã QR WeChat và Alipay, người thanh niên quét mã xong, cầm thuốc lê dép lê rời đi.

 

Sơ Ngữ sáng bừng mắt, đúng rồi, cô không mang tiền nhưng còn có di động mà! WeChat còn có tiền Giản Diệc Thừa gửi.

 

"Quên mang tiền rồi hả? Không sao, thuốc này cô cứ cầm trước đi, hôm nào qua đây trả cũng được." Ông chủ vui vẻ nói.

 

Người tốt bụng như vậy thật không dễ kiếm, Sơ Ngữ ngượng ngùng nói: “Đúng là cháu quên mang ví, nhưng cháu có thể quét mã WeChat để trả tiền, cháu chuyển qua đó nhé."

 

"Cũng được, vậy cũng không cần chạy qua chạy lại nữa."

 

Sơ Ngữ quét mã thanh toán, cảm ơn ông chủ rồi vội vàng về nhà.

 

Tiểu Bạch nằm trong ổ của A Bố, run rẩy, nhiều chỗ lông bị đốt cháy, da thịt lộ ra, m.á.u chảy đầm đìa. Sơ Ngữ đau lòng, vội vàng rửa miệng vết thương và bôi thuốc.

 

Trong quá trình, đụng vào vết thương khiến Sơ Ngữ lo lắng, nhưng Tiểu Bạch không rên một tiếng, nhắm mắt, rất yên lặng. Sơ Ngữ thử nói chuyện với nó, nó cũng không phản ứng.

 

Sơ Ngữ biết, nó đã chịu tổn thương từ con người, nên đề phòng tất cả nhân loại. May là cô, người khác có lẽ không thể gần nó mà chữa vết thương.

 

Vết thương ngoài da có thể lành, nhưng làm sao chữa lành tổn thương tâm lý?

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Liên tiếp mấy ngày, Tiểu Bạch tinh thần sa sút, ít ăn, rất yên tĩnh làm Sơ Ngữ đau lòng.

 

Sơ Ngữ không thể làm nó nhanh chóng mở lòng, chỉ có thể mang nó theo bên người, chậm rãi khai thông, hy vọng thời gian sẽ chữa lành.

 

Loading...