Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 37.2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-12 10:02:17
Lượt xem: 525

Hai người đang chơi đùa, cửa bỗng vang lên tiếng gõ. Một nhân viên giao hàng mặc áo đỏ đứng ở cửa tiệm, vẻ mặt bối rối và lo lắng, khuôn mặt đỏ bừng.

 

Sơ Ngữ vội hỏi: “Sao vậy?"

 

Chàng trai trẻ này thường xuyên giao hàng đến đây, nên Sơ Ngữ cũng khá quen biết. Đôi khi họ còn trò chuyện vài câu, cô biết anh ta mới 17 tuổi, nhờ ghi tuổi lớn hơn một chút trên giấy tờ mới tìm được công việc này. Khi hỏi sao không đi học, cậu ấy chỉ cười và không nói gì.

 

Sơ Ngữ rất có thiện cảm với chàng trai này, dù trẻ tuổi nhưng làm việc rất nghiêm túc, chân thành. Cậu ấy gọi cô là chị, khiến cô rất vui. Thấy dáng vẻ này của cậu ấy, cô có linh cảm đã có chuyện gì đó.

 

Thiệu Bảo Toàn đỏ mặt, lo lắng nói: “Thực xin lỗi, chị, em không cẩn thận làm rơi phần cơm của chị..."

 

Trên đường đi vì xe đông, cậu ấy không chú ý va phải người khác, khiến cả người lẫn xe ngã xuống đường. Hộp cơm cũng bị vỡ, đồ ăn văng khắp nơi, không thể ăn được nữa.

 

Sơ Ngữ nhìn kỹ thấy cậu ấy đứng không tự nhiên, trên người có vết trầy xước. Cô vội hỏi: “Ngã ở đâu? Đã đi bệnh viện chưa? Có bị gãy xương không?"

 

Thiệu Bảo Toàn ngượng ngùng trốn tránh: “Chị, em không sao, tê..."

 

Sơ Ngữ chạm vào vết thương qua lớp quần áo, khiến cậu đau đến nhe răng.

 

Cô xắn tay áo cậu lên, thấy khuỷu tay bị trầy da, m.á.u thịt mơ hồ, nhìn rất đáng sợ. Cô đau lòng và giận dữ: “Đây mà gọi là không sao? Còn giao hàng gì nữa, mau đi bệnh viện! Cậu gọi điện báo với khách hàng, họ sẽ hiểu mà. Đừng hủy hoại thân thể mình như vậy, gia đình cậu biết sẽ lo lắng lắm."

 

Sơ Ngữ thực sự coi cậu như em trai, thấy cậu ấy như vậy chỉ biết đau lòng và mắng cậu không biết tự quý trọng bản thân.

 

Thiệu Bảo Toàn cảm động nhưng vẫn ngượng ngùng: “Không sao đâu chị, nhìn vậy thôi chứ không nghiêm trọng..."

 

Sơ Ngữ không để ý lời cậu: “Còn đi được không? Ta đưa ngươi đi bệnh viện, lỡ bị thương xương cốt, tiền lương cả tháng không đủ để chữa bệnh đâu!"

 

Thiệu Bảo Toàn bị cô dọa, đành ngoan ngoãn để cô đưa đi bệnh viện. May mắn, sau khi kiểm tra, bác sĩ nói chỉ có cổ chân bị trật, không bị gãy xương. Tiêm uốn ván và băng bó xong, Sơ Ngữ mới đưa cậu về.

 

"Không có việc gì thì tốt nhất, nhớ đến đúng hạn thay thuốc, đừng để vết thương bị nhiễm trùng. Nếu cậu không tiện, tới tiệm tôi, tôi sẽ giúp cậu thay thuốc..." Dù cô là bác sĩ thú y, nhưng giúp người thay thuốc cũng là một cách thể hiện lòng thành.

 

Thiệu Bảo Toàn lúng túng nói: “Không cần đâu, tôi tự mình làm được." Cậu ngượng ngùng đỏ mặt nói thêm: “Hôm nay thật sự làm phiền chị quá. Tôi làm rơi phần cơm của chị, chị còn đưa tôi đi bệnh viện..."

 

Sơ Ngữ ngắt lời: “Cậu gọi tôi là chị, thấy em trai bị thương, tôi không giúp đỡ sao được? Cậu không cần nghĩ nhiều, về nghỉ ngơi cho tốt, nghỉ vài ngày rồi làm việc tiếp, sức khỏe là quan trọng nhất, không có sức khỏe thì làm sao làm việc?"

 

Thiệu Bảo Toàn liên tục gật đầu: “Tôi nghe lời chị."

 

Cậu ấy cười, để lộ hàm răng trắng. Hiện tại cậu trông khỏe hơn lúc Sơ Ngữ mới gặp, nụ cười của cậu vẫn có vài phần đáng yêu.

 

Vì chuyện ngoài ý muốn này, Sơ Ngữ và Đại Miêu vẫn chưa ăn cơm. Thấy ánh mắt u oán của Đại Miêu, Sơ Ngữ liền chột dạ nói: “Đi, tôi mời các cậu ăn một bữa tiệc lớn, muốn gì cũng được!"

 

Đại Miêu lúc này mới vui vẻ: “Kia phải có rất nhiều cá khô nhỏ!"

 

"Được, được, nghe em!"

 

*

 

Trong một căn phòng sạch sẽ và ngăn nắp, trên ban công treo một cái lồng chim, bên trong là một con vẹt có bộ lông rực rỡ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-37-2.html.]

Giản Diệc Thừa đứng trên ban công, sắc mặt bình tĩnh nhìn con vẹt.

 

Con vẹt không sợ người, hai chân bám chặt vào thanh gỗ, thỉnh thoảng giang cánh ra vỗ vài cái.

 

"Ngươi khỏe! Tạm biệt!"

 

"Ăn cơm!"

 

"Đại Bảo đã trở lại!"

 

"Anh Tử đã trở lại!"

 

...

 

Con vẹt nói chuyện với giọng điệu kỳ lạ, từng chữ rõ ràng, từ ngữ phong phú, cho thấy chủ nhân đã bỏ nhiều công sức dạy nó.

 

Lâm Lang không biết từ khi nào đã tới, cười nói: “Con chim này thật thông minh." Quay đầu nói với con vẹt: “Nói cho đại soái ca nghe một chút."

 

"Đại Bảo đã trở lại."

 

"Không phải Đại Bảo, là đại soái ca."

 

"Đại Bảo đã trở lại, Anh Tử đã trở lại."

 

Dạy cả buổi, con vẹt vẫn chỉ lặp lại hai câu này. Lâm Lang chán nản, thầm nói: “Ngốc nghếch, dạy mãi không học được!"

 

"Ngươi mới ngốc!" Con vẹt trừng mắt nhìn Lâm Lang.

 

Đám người Giang Liên Thành vừa đến không nhịn được cười: “Lâm Lang, ngay cả con vẹt cậu cũng không nói lại."

 

Lâm Lang gãi mũi: “Hóa ra không ngốc chút nào."

 

Giang Liên Thành tiến đến bên Giản Diệc Thừa, hỏi: “Sao rồi? Có phát hiện gì không?"

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Họ đến đây vì trong phòng phát hiện một xác ch//ết. Người ch//ết là chủ nhà, Triệu Văn Đức, 68 tuổi, sống một mình. Vợ ông đã qua đời, con trai và con gái đều đã lập gia đình. Sau khi về hưu, ông nuôi một con vẹt làm bạn, thường đi chơi cờ và trò chuyện với bạn cùng lứa tuổi, giống như phần lớn người già về hưu khác. Sáng nay, hàng xóm phát hiện ông ch//ết trong nhà.

 

Hiện trường không có dấu vết đánh nhau, cũng không có tài sản mất đi. Trên tủ đầu giường của ông có một lọ thuốc ngủ, chỉ còn mấy viên. Tất cả dấu hiệu cho thấy đây có thể là một vụ t..ự s.á.t.

 

Giản Diệc Thừa trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi: “Đại Bảo và Anh Tử là ai?"

 

Giang Liên Thành trả lời: “Theo hàng xóm, con trai ông tên là Triệu Bảo Lai, con gái tên là Triệu Anh. Đại Bảo và Anh Tử chắc là chỉ bọn họ."

 

Lão nhân cô độc chỉ có thể cùng vẹt làm bạn, dạy vẹt nói "Đại Bảo đã trở lại": “Anh Tử đã trở lại" không khó thấy ông mong mỏi con cái đến thăm.

 

"Bọn họ hiện đang ở đâu?"

 

"Hàng xóm đã báo tin cho họ, họ đang trên đường tới."

 

Đang nói, ngoài cổng có hai người vội vã chạy vào, một nam một nữ, mặt đầy lo lắng: “Ba tôi sao rồi?"

Loading...