Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 33.2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-12 09:58:44
Lượt xem: 408

Giản Diệc Thừa vội vàng khởi hành, và gia đình báo án cũng vội vàng đến, mẹ chồng và con dâu nhà họ Tôn đều rơi nước mắt: “Đồng chí ảnh sát, có tin tức của con chúng tôi không?”

 

Giang Liên Thành hiểu sự đau khổ của họ khi mất con, vì vậy anh kiên nhẫn an ủi: “Đã có một số manh mối, mọi người đừng nóng vội.”

 

Bà Tôn liền than thở: “Đứa bé tội nghiệp của tôi…”

 

Gia đình họ lại hoảng loạn an ủi bà: “Mẹ, đừng lo lắng, bé con sẽ không sao đâu, nhất định không có chuyện gì…”

 

Sơ Ngữ đến khu dân cư mà Tiểu Hoa đã chỉ, Tiểu Hoa chỉ về phía nam và nói: “Chính ở đây, Tiểu Hắc đã đuổi theo từ đây.”

 

Trong khi Sơ Ngữ tiếp tục lái xe theo dấu, cô gọi cho Giản Diệc Thừa: “Tôi đang theo đường Trúc Viên hướng nam, anh theo hướng này đến hỗ trợ.”

 

“Được!”

 

Hai người đều tranh thủ từng giây, từng phút để kịp thời tới hiện trường.

 

Theo đường Trúc Viên hướng nam, khi đến ngã tư tiếp theo, Sơ Ngữ lại không chắc chắn nên rẽ hướng nào. Đúng lúc đó, một con mèu dơ bẩn nhảy ra từ bên đường và kêu to: “Lão bản, qua đây, qua đây! Tiểu Hắc đã đi qua đây, mau theo nó!”

 

Sơ Ngữ mừng rỡ, rẽ theo hướng chỉ dẫn và hô to: “Cảm ơn! Ngày mai đến cửa hàng của tôi ăn một bữa lớn nhé!”

 

“Được! Mèo biết rồi!”

 

Sơ Ngữ nhanh chóng tiếp tục lái xe, và khi đến ngã tư tiếp theo, quả nhiên có một con mèo khác đang đợi: “Lão bản, qua đây!”

 

Trong giây phút căng thẳng, Sơ Ngữ không khỏi cười khi thấy một mạch chỉ dẫn như vậy: “Đường Nhân Dân, rẽ trái.”

 

“Nhận được.”

 

“Đường Giang Hải, đi thẳng.”

 

“Nhận được!”

 

Trên chiếc Minibus màu đen, không khí cũng rất căng thẳng. "Cường Tử, lái nhanh lên, tôi cảm giác hơi bất an" Trương Vĩ nói.

 

Lưu Bằng, người đội mũ lưỡi trai, an ủi: “Trương ca, anh quá lo lắng rồi, chúng ta sắp đến nơi, giao hàng xong là xong, cảnh sát cũng không theo kịp đâu.”

 

“Vẫn nên cẩn thận thì hơn” Trương Vĩ nhấn mạnh.

 

“Cường Tử, lái nhanh lên! Chúng ta không gặp cảnh sát trên đường này, dù sao xe chúng ta cũng không đăng ký, chẳng sao cả.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-33-2.html.]

Cường Tử bất đắc dĩ: “Không được, Lưu ca, quá nhiều xe trước mặt, lái nhanh quá dễ tai nạn.”

 

“Thật là! Giang Thành thật tệ, xe nhiều, đường hẹp, lúc nào cũng kẹt xe. Ngay cả mấy con mèo, chó cũng chạy loạn lên đầu xe, cảnh sát chẳng làm ăn được gì!”

 

Trong khi đó, không ai nghi ngờ sự kỳ lạ khi một đoàn mèo hoang chạy vội trên đường cao tốc. Rốt cuộc, mèo và chó không hiểu luật giao thông, thường xuyên bị xe cán, ai mà chú ý chúng làm gì.

 

Tiểu Hắc đã kiệt sức, nhưng vẫn không ngừng chạy. Số lượng mèo hoang theo đuổi ngày càng tăng. Ban đầu, Tiểu Hắc chạy một mình và chỉ dừng lại ở các giao lộ để chỉ đường. Nhưng dần dà, ngày càng nhiều động vật khác cũng tò mò tham gia. Một đoàn lớn mèo và chó hoang đã hình thành, trên đường cao tốc hình thành cảnh tượng truy đuổi nghẹt thở.

 

Đoàn động vật càng lúc càng lớn, hàng trăm con tập trung lại, chạy bất chấp. Dù không có trật tự, chúng không hề lộn xộn. Đôi khi, các động vật khác lặng lẽ tham gia, tựa như giọt nước hòa vào dòng sông, không gây ra bất kỳ gợn sóng nào.

 

Tình huống này, vô tình khiến người ta sục sôi huyết khí.

 

Đã có người chú ý đến cảnh tượng này và rất ngạc nhiên lấy điện thoại ra để quay lại -

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Chúng nó đang làm gì vậy?”

 

“Không biết, nhưng trông rất thú vị!”

 

“Liệu có phải họ đang quay phim không?”

 

“Như một cảnh trong phim Mỹ vậy!”

 

Sơ Ngữ dần tiếp cận chiếc xe của bọn buôn người, cô đã có thể nhìn thấy đoàn động vật khổng lồ từ xa.

 

“Tôi đã nhìn thấy họ, đang trên đường nam, hướng đông.” Sơ Ngữ báo lại cho Giản Diệc Thừa qua điện thoại, cô luôn giữ liên lạc với anh qua tai nghe Bluetooth.

 

“Được, tôi sắp đến rồi.”

 

Sơ Ngữ vượt qua vài đèn vàng, cuối cùng bắt kịp bước chân của Tiểu Hắc ở một ngã tư phụ. Lúc này, nhiều động vật đã dừng lại, đang nghỉ ngơi bên đường. Cô thấy Tiểu Hắc đang thở hổn hển, quỳ rạp trên mặt đất, lông tóc rối bời, dưới chân ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng đã kiệt sức. Sơ Ngữ vội vàng xuống xe và hỏi: “Tiểu Hắc, cậu thế nào?”

 

Tiểu Hắc cố gắng mở mắt, nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên, nhưng lại thở hổn hển, không nói nên lời.

 

“Đừng vội, từ từ nói.”

 

Ngay lúc đó, một con mèo bên cạnh nói thay: “Để mèo nói cho, Hắc ca thật sự quá mệt mỏi.”

 

Sơ Ngữ vội vàng nói: “Được.”

 

“Chiếc xe đã rẽ xuống đường cao tốc, đi về phía khu công nghiệp kia, chỗ không có gì che chắn, Tiểu Hắc không đuổi theo được nữa, chỉ có vài con mèo nhanh chân lặng lẽ theo sau. Nhưng mèo thấy, chiếc xe vào khu công nghiệp đó và không ra nữa.”

 

Sơ Ngữ nhìn theo hướng được chỉ, không xa có một khu công nghiệp với vài khoảnh đất trống xung quanh, giống như một xưởng sản xuất.

Loading...