Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 25.1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-12 09:44:21
Lượt xem: 566

Chương 25 Mèo Ragdoll 1

 

Sơ Ngữ rót một chén nước, xin lỗi nói: “Xin lỗi nhé, vừa rồi hơi bận một chút.”

 

Quý Phi Yên lắc đầu, cười nói: “Không sao đâu, chúng thật đáng yêu.” Cô chỉ vào mấy con vật nhỏ vây quanh Sơ Ngữ. Những con mèo con ch.ó dường như rất thích Sơ Ngữ, bám lấy cô không khác gì người hâm mộ gặp thần tượng. Mà Sơ Ngữ cũng rất kiên nhẫn, từng con một trò chuyện với chúng, giống như đang giao tiếp thực sự.

 

“Thật ngưỡng mộ cô, trẻ như vậy đã có thể làm điều mình muốn. Trước kia, mơ ước của tôi là mua một ngôi nhà có vườn, nuôi một đống mèo chó, cùng nhau tắm nắng, cùng nhau đi dạo, nhàn nhã thoải mái…” Trong giấc mơ ấy còn có một người đàn ông tên Lâm Khai, hai người cùng nấu ăn, trồng hoa… Nhưng bây giờ, cảnh còn người mất.

 

Sơ Ngữ thấy Quý Phi Yên có vẻ buồn, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần chị muốn, lúc nào cũng có thể thực hiện được mà.” Quý Phi Yên đã thành danh nhiều năm, tài sản giàu có, cho dù không làm việc nữa thì cũng không lo lắng về tài chính. Một ước mơ đơn giản như vậy, không phải là lúc nào cũng có thể thực hiện sao?

 

Quý Phi Yên ngẩn người, rồi lại cười, gật đầu: “Cô nói đúng.”

 

Chỉ là trong thế giới danh lợi, có quá nhiều điều ràng buộc và lo lắng, vị trí mà cô ấy phấn đấu đến hôm nay không dễ dàng bỏ được. Đôi khi con người lại như vậy, những ước mơ càng đơn giản càng khó thực hiện.

 

Sơ Ngữ và Quý Phi Yên ngoài ý muốn lại rất hợp nhau, chỉ trò chuyện thôi mà đã qua cả buổi trưa. Lúc gần đi, Quý Phi Yên vẫn còn lưu luyến, để lại số điện thoại, hai người còn kết bạn trên WeChat, hẹn sẽ liên lạc thường xuyên.

 

“Nơi này thật tuyệt, đã lâu rồi mình chưa thấy chỗ nào khiến tôi thư giãn như vậy.” Quý Phi Yên cảm thán. Chỉ cần ở đây thôi, dù không làm gì cũng thấy tâm trạng thoải mái, những nỗi buồn cũng tiêu tan ít nhiều.

 

Sơ Ngữ cười nói: “Nếu chị thích, thì về sau cứ thường xuyên đến đây nhé.”

 

Quý Phi Yên gật đầu, mặc dù cô ấy biết chính mình bận đến mức không thể về nhà thường xuyên.

 

Tiễn Quý Phi Yên xong, Sơ Ngữ thấy con mèo Ragdoll mà buổi trưa cô đã giúp tìm chủ nhân lại đến.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Ô ô, chủ nhân của tôi vẫn chưa về, mèo sắp lo ch//ết mất!” Đôi mắt xanh thẳm của nó ngấn đầy nước mắt, trông cực kỳ đáng thương.

 

Sơ Ngữ bế nó lên, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo lắng, từ từ nói.”

 

Sáng nay khi nó đến, nó nói chủ nhân của nó đã biến mất, Sơ Ngữ hỏi và biết được rằng từ sáng nay nó đã không thấy chủ nhân của nó đâu. Sơ Ngữ biết mèo Ragdoll rất quấn chủ, chỉ cần chủ đi một lát là nó đã lo lắng. Vì vậy khi nó nói chủ nhân chỉ vừa mới rời đi buổi sáng, Sơ Ngữ nghĩ rằng chủ của nó chỉ ra ngoài làm việc, nên an ủi nó về nhà chờ đợi.

 

Không ngờ giờ nó lại đến.

 

“Em đợi cả ngày rồi, chủ nhân vẫn chưa về. Oản Oản chưa từng rời em lâu như vậy, ô ô, Oản Oản có phải gặp phải người xấu không?”

 

Người đi làm buổi sáng ra ngoài, tối về nhà là chuyện bình thường, nhưng chủ của Nguyên Nguyên rõ ràng không thuộc tình huống này. Nguyên Nguyên nói, chủ của nó chưa bao giờ rời nó lâu như thế, vậy có thể chắc chắn là người này làm việc tại nhà. Đột nhiên ra ngoài lâu như vậy, thật là khác thường.

 

Nhưng cũng có thể có chuyện gì đó bất ngờ khiến chậm trễ. Từ sáng đến giờ còn chưa đến mười hai tiếng, nếu báo cảnh sát, họ cũng sẽ không xử lý.

 

Sơ Ngữ suy nghĩ và hỏi: “Nhà em chỉ có em và Oản Oản thôi sao?”

 

“Đúng vậy, chỉ có mình em và Oản Oản.”

 

“Vậy cô ấy có thường ra ngoài không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-25-1.html.]

 

“Oản Oản khi ra ngoài đều mang theo em, đi siêu thị, mua đồ ăn, đi dạo đều đi cùng nhau.”

 

“Cô ấy không đi làm sao?”

 

“Không, cô ấy mỗi ngày đều gõ máy tính, đó là công việc của cô.”

 

Vậy là lại một phụ nữ độc thân sống một mình, Sơ Ngữ nghe đến đây lại cảm thấy lo lắng, nghĩ đến những tình huống xấu nhất. Nhưng biết đâu có chuyện gì đó làm trì hoãn thì sao?

 

Sơ Ngữ bỏ qua những ý nghĩ đáng sợ trong đầu, hỏi Nguyên Nguyên: “Em có số điện thoại của cô ấy không? Để chị gọi thử xem.” Thời gian Oản Oản mất tích quá ngắn, báo cảnh sát cũng không được, nên cô chỉ có thể tự mình giúp tìm.

 

“Có ạ, để em đi lấy!” Oản Oản từng làm cho nó một cái thẻ đeo cổ, phòng khi nó lạc, người ta có thể gọi điện cho cô ấy. Nhưng sau này vì họ luôn bên nhau, nó không còn đeo thẻ đó thường xuyên.

 

Sơ Ngữ đi theo Nguyên Nguyên: “Chị cùng đi với em. Dù sao chị cũng sắp tan tầm rồi.”

 

“Meow ~ cảm ơn tiểu lão bản!”

 

Sơ Ngữ cười, xoa đầu nó: “Không có gì.”

 

Khi Giản Diệc Thừa xuống xe, anh thấy một cảnh tượng đẹp mắt: Cô gái ôm mèo, cười tươi rói, ánh hoàng hôn rọi lên người cô một tầng ánh sáng vàng ấm áp, thật dịu dàng và đẹp đẽ.

 

Sơ Ngữ cũng thấy anh, vẫy tay: “Giản Diệc Thừa, anh đến rồi à?”

 

Giản Diệc Thừa giấu đi cảm xúc rung động trong lòng: “Ừ, vừa vặn đi ngang qua.”

 

Thực ra anh đã cố tình vòng qua đây.

 

Sơ Ngữ không nghĩ nhiều, vì cô đang định đến nhà Nguyên Nguyên, có thể hỏi Giản Diệc Thừa thêm về chuyện của Oản Oản.

 

“...Nên tôi nghĩ đến nhà cô ấy tìm số điện thoại và thử gọi xem. Nếu không có việc gì thì tốt quá.” Sơ Ngữ đơn giản kể lại chuyện Nguyên Nguyên cho Giản Diệc Thừa nghe, anh liền đồng ý đi cùng họ.

 

Theo chỉ dẫn của Nguyên Nguyên, họ lái xe đến một khu dân cư. Nguyên Nguyên sống ở tầng hai, nó leo lên cây trước nhà, trèo lên ban công tầng hai, rồi chui vào qua khe cửa sổ.

 

Rõ ràng, Nguyên Nguyên đã quen làm việc này, động tác rất thành thạo.

 

Sau một lúc, nó quay lại với một cái thẻ đeo hình trứng trong miệng.

 

Sơ Ngữ cầm lên xem, trên đó viết:

 

“Đây là mèo của tôi, Nguyên Nguyên. Nếu ai thấy nó, vui lòng liên hệ tôi: 139xxxxxxxx. Hà Oản Thu.”

 

Sơ Ngữ liền gọi vào số điện thoại trên thẻ.

 

“Đô, đô…”

Loading...