Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TIỂU KIỀU CÓ TIN VUI - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-28 17:54:07
Lượt xem: 2,603

Hơn nữa, một anh chàng đẹp trai như thế này, biết đâu anh chỉ coi tôi như một tấm chắn mà thôi thì sao, làm sao anh có thể thật sự muốn sống chung với tôi dưới một mái nhà được?

 

Đột nhiên, Giang Yến Văn quay lại nhìn tôi và hỏi: "Em muốn ăn gì?"

 

Tôi giật mình tắt ngay điện thoại của mẹ và ngoan ngoãn trả lời: "Em muốn về nhà, ăn cơm anh nấu."

 

Nói xong lại muốn cắn đứt lưỡi mình.

 

Tôi và anh ấy có quan hệ gì đâu... về nhà nào? Ăn cơm ai nấu?

 

Trong ánh mắt Giang Yến Văn hiện lên một tia ngạc nhiên, anh khẽ cười: "Được, em lên xe đi."

 

Ngôi nhà chúng tôi đang ở là do Giang Yến Văn mua, tôi còn chưa từng đến đó bao giờ. 

 

Đúng vào giờ cao điểm, đường bắt đầu tắc, Giang Yến Văn nhìn dòng xe trước mặt, dường như không có ý định nói chuyện với tôi.

 

Đột nhiên, tôi nhận được tin nhắn thúc giục gửi bản thảo của sếp.

 

"Bạch Tiểu Kiều, đối thủ đã tung teaser ra trước mặt tôi rồi, cô phải cố gắng lên, tối nay phải giao bản vẽ nhân vật ngoài bìa, dù thế nào chúng ta cũng không được thua."

 

Tên tôi là Bạch Kiều, Bạch Tiểu Kiều là nghệ danh của tôi. 

 

Phong cách vẽ táo bạo và cởi mở của tôi đã thu hút được khá nhiều fan hâm mộ. 

 

Những nam thần 2D trong truyện của tôi còn rất được yêu thích ở nước ngoài.

 

Tôi buồn bã trả lời: "Sếp à, em không có cảm hứng vẽ nam chính... Em không muốn nam chính nào cũng giống nhau."

 

Vài giây sau, sếp gửi cho tôi một đoạn tin nhắn thoại, tôi không đề phòng gì mà mở ra ngay.

 

Giọng nói khàn đặc trưng của sếp vang lên:

 

"Lấy chồng cô ra làm mẫu đi, tối nay nhìn cho kỹ, học hỏi thêm, rất có ích đấy. Chẳng phải trước đây cô nói nếu kết hôn thì sẽ tận dụng hết giá trị của chồng để kiếm tiền sao?"

 

Tôi cuống cuồng ấn dừng, nhưng màn hình điện thoại cứ như bị đơ, không có phản ứng gì.

 

Cho đến khi tin nhắn thoại của sếp kết thúc, tiếng còi xe ồn ào xung quanh dường như cũng đã đồng loạt im bặt.

 

Không khí trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.

 

Tôi như một con rối, cứng đờ quay đầu lại.

 

Kính mắt của Giang Yến Văn hơi rơi xuống mũi, khuôn mặt anh nghiêng nghiêng, rất đẹp trai.

 

Ngón trỏ dài thon của anh gõ nhẹ lên vô lăng, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía dòng xe cộ trước mặt, khóe miệng khẽ cong lên, cười như không cười.

 

Đang… cười nhạo tôi sao?

 

Anh ấy không chỉ nghe thấy, mà còn hiểu rõ mọi thứ.

 

Nỗi xấu hổ bùng lên, dần dần lan tỏa khắp gương mặt tôi.

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

 

Cuối cùng bao trùm cả không gian xung quanh.

 

Giang Yến Văn đột nhiên kéo nhẹ cà vạt, cởi nút áo đầu tiên trên chiếc áo sơ mi, để lộ hai vết xương quai xanh rõ nét và đường viền cổ mảnh mai dài miên man.

 

Không khí bất ngờ trở nên nóng bức, cổ họng tôi khô khốc, chỉ cảm thấy ánh nắng chiều chiếu lên chiếc váy đen của mình, tạo ra một cơn ngứa ngáy kỳ lạ.

 

"Nhìn đủ chưa?"

 

Anh ấy mỉm cười lịch sự, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-kieu-co-tin-vui/chuong-2.html.]

Tôi chớp chớp mắt, cứng đầu giải thích: "Em là họa sĩ truyện tranh..."

 

"Ừ, anh biết."

 

Giang Yến Văn đáp lại bằng giọng bình thản, chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út của anh lóe sáng dưới ánh nắng, đây là thứ mà tôi đã chọn qua loa trong cửa hàng.

 

Còn tôi, tay trống trơn, tại vì khi ấy cảm thấy vướng víu nên đã cất đi.

 

Trong sự tĩnh lặng đến ngột ngạt, tôi xoay người lại, vội vàng lên tiếng:

 

"Các nam chính của em đều do em tự nghĩ ra, không hề dựa vào người thật..."

 

Anh ấy khẽ ho một tiếng, quay đầu đi, "Ừ, anh đã xem qua, cấu trúc cơ thể rất hoàn hảo."

 

Những gì định nói mắc kẹt trong cổ họng, tôi chỉ muốn độn thổ luôn cho xong.

 

Cái gọi là cấu trúc cơ thể ấy à… có lẽ anh ấy đang nói đến những chàng trai cao lớn, chỉ mặc mỗi quần dài.

 

Mặc dù Giang Yến Văn vẫn giữ nguyên vẻ mặt như thường, nhưng tôi vẫn nhận ra được một chút mỉa mai và bất lực ẩn giấu trong đó.

 

Anh ấy lại đang cười nhạo tôi!

 

Chẳng phải bác sĩ rất bận sao?

 

Xem truyện tranh gì chứ... lại còn nghiên cứu cấu trúc cơ thể nữa.

 

Tôi quyết định không nói gì thêm, âm thầm đếm ngược, sau khoảng thời gian dài đằng đẵng ngột ngạt, chiếc xe cuối cùng cũng thoát khỏi đoạn đường bị tắc và dừng lại ở một khu chung cư cao cấp.

 

Xung quanh cây xanh rợp bóng, môi trường rất đẹp, ở phía không xa còn có một đài phun nước.

 

Tôi xuống xe, làn gió mát buổi chiều thổi qua cũng không thể xua tan cái lạnh trong lòng.

 

Tôi đi theo sau Giang Yến Văn, mỗi bước đều như đang đi trên lưỡi dao.

 

Thực sự mà nói, anh ấy là một người đàn ông có thân hình tuyệt vời. 

 

Học vấn cao, gia cảnh giàu có.

 

Nhưng tôi đã độc thân nhiều năm, đây là lần đầu tiên tôi qua đêm ở nhà một người đàn ông xa lạ.

 

Hơn nữa… còn là qua đêm hợp pháp.

 

Tôi nên làm gì đây?

 

Cứ thế mà "ngủ" với anh ấy? Để mẹ tôi sớm được bế cháu?

 

Vừa vào nhà là tôi phải đẩy anh ấy vào tường sao?

 

Tôi lẽo đẽo theo sau Giang Yến Văn, trong lòng không ngừng toan tính.

 

Anh ấy sống ở tầng hai, vừa mở cửa, đèn trong phòng khách tự động phát sáng.

 

Giang Yến Văn cúi người, lấy ra một đôi dép lê nữ cute từ trong tủ giày.

 

Động tác của anh vô cùng tự nhiên mà còn hấp dẫn hơn cả những nam chính trong truyện tranh.

 

Dáng người của anh ấy thật sự rất tuyệt.

 

Bất chợt tôi có được cảm hứng sáng tác.

 

Thấy tôi đứng ngây người ở cửa, Giang Yến Văn thuận tay xách vali của tôi vào trong nhà.

 

Loading...