Tiểu Khổng Tước Của Anh - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:02:12
Lượt xem: 322

Nhịp sống ở trấn Ân rất chậm rãi.

Ở đây được hai tuần, lúc rời đi tôi lại có chút luyến tiếc.

Tương Tương dắt chú chó đen nhỏ ở nhà đến tiễn tôi, cô bé mắt đỏ hoe, có thể nói là rất buồn.

Ngoài cửa sổ xe, cô bé vẫy tay thật mạnh: "Chị Hiểu Hiểu, Tương Tương sẽ rất nhớ chị!"

Xe chạy rồi, tôi có chút tiếc nuối.

Quay đầu nhìn Tống Giản Sinh, lại cảm thấy an ủi, sau này có dịp, vẫn có thể theo anh về đây.

Cũng giống như lúc đến.

Bay qua nửa đất nước, tôi và Tống Giản Sinh trở về thành phố S.

Ngày hôm sau khi hạ cánh, bố mẹ tôi cũng trở về.

Lần trước gặp họ là vào dịp Tết Nguyên đán, đêm giao thừa, họ bay về thành phố S, cả nhà ăn vội bữa cơm tất niên, ngày hôm sau lại mỗi người một ngả.

Đối với họ, sự nghiệp quan trọng hơn gia đình rất nhiều.

Đây có lẽ là thực trạng của hôn nhân thương mại. Nói là vợ chồng, chi bằng nói là bạn giường, đến ngày hẹn định kỳ giải quyết nhu cầu sinh lý, thời gian còn lại đều dành cho việc thực hiện giá trị bản thân.

Cuộc hôn nhân của tôi và Tống Giản Sinh, có lẽ cũng chịu ảnh hưởng từ họ.

Chỉ là Tống Giản Sinh không giống bố tôi, say mê sự nghiệp, coi công việc là ý nghĩa quan trọng nhất của cuộc đời. Tôi cũng không có bản lĩnh và năng lực như mẹ, có thể trở thành một người lãnh đạo xuất sắc.

Trước năm 13 tuổi, tôi không thể hiểu được.

Sau năm 13 tuổi, tôi vẫn không thể hiểu được, nhưng tôi bắt đầu thích nghi.

Có lẽ là vì Tống Giản Sinh đã đến.

Mẹ nói, tôi không phải là trọng tâm cuộc sống của bà, bố cũng sẽ không vì tôi mà từ bỏ sự nghiệp, sinh tôi ra, chỉ là vì họ đã đến giai đoạn đó.

Tôi nói, tôi không thể không có gì cả, hai người phải tìm người bầu bạn với tôi.

Vì vậy, bà và bố đã tìm thấy Tống Giản Sinh, coi như món quà sinh nhật năm tôi mười ba tuổi.

Cho nên Tống Giản Sinh, đáng lẽ phải thuộc về Hứa Hiểu Hiểu tôi.

Anh ấy phải là của tôi.

Nghĩ đến đây, dưới gầm bàn, tay tôi khẽ đặt lên mu bàn tay Tống Giản Sinh, nhưng lại bị anh lặng lẽ nắm lấy.

Tôi gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh, đổi lại là một ánh mắt cảnh cáo.

Tống Giản Sinh trước mặt bố mẹ tôi, rụt rè đến mức đáng sợ, nhưng thực ra hoàn toàn không cần thiết. Ngoài công việc ra, trong mắt họ căn bản không chứa đựng được chuyện gì khác.

Tuy nhiên, Tống Giản Sinh cố gắng giữ dáng vẻ nghiêm chỉnh, thật sự rất đáng yêu.

Tôi không nhịn được, bắt đầu được đằng chân lấn đằng đầu gối.

Vắt chéo chân, tôi duỗi ngón chân, móc lấy bắp chân anh. Nhân lúc anh lơ là, ngón tay tôi luồn ra khỏi lòng bàn tay anh.

Sắc mặt Tống Giản Sinh lúc xanh lúc đỏ.

Tôi lặng lẽ liếc nhìn, cuối cùng cũng hài lòng.

Rõ ràng là bữa cơm của bốn người, nhưng người bị hành hạ lại chỉ có mình Tống Giản Sinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-khong-tuoc-cua-anh/chuong-7.html.]

Đều tại anh quá nhạy cảm.

Vì vậy, buổi chiều lúc tôi vào phòng anh, anh mới cảm thấy không thích hợp.

Nhưng tôi không quan tâm thích hợp hay không, Tống Giản Sinh càng muốn đuổi tôi ra ngoài, tôi càng được đằng chân lấn đằng đầu gối.

Gỡ tay anh ra, tôi đẩy anh ngồi xuống giường.

Ôm lấy cổ Tống Giản Sinh, tôi dịu giọng, nũng nịu nói: "Tống Giản Sinh, ôm em đi."

Tống Giản Sinh do dự một lúc, cứng ngắc đưa tay, nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi.

Thực ra tôi biết anh ăn mềm không ăn cứng.

Mặc dù theo tôi thấy thì cách này không thú vị lắm, nhưng thỉnh thoảng thử một chút, cảm giác cũng không tệ.

Cúi đầu nhìn khuôn mặt Tống Giản Sinh, thiếu niên vẫn còn non nớt, nhưng đường nét lại rất cứng cỏi. Đôi môi anh nhạt màu, hình dáng cũng rất đẹp, nhìn là muốn hôn.

Tôi tiến lại gần Tống Giản Sinh, nhưng anh lại né tránh.

Thật là đỏng đảnh.

Tôi nâng mặt anh lên, bắt đầu vẽ bánh: "Anh yên tâm, hôn anh rồi, em sẽ chịu trách nhiệm với anh."

Sắc mặt Tống Giản Sinh có chút khó coi: "Em chịu trách nhiệm thế nào?"

Tôi suy nghĩ một chút, đáp một cách đương nhiên: "Tất nhiên là kết hôn rồi!"

Sắc mặt Tống Giản Sinh càng khó coi hơn, anh cau mày: "Hứa Hiểu Hiểu, kết hôn trong mắt em, lại là chuyện tùy tiện như vậy sao."

Tôi mất kiên nhẫn, quyết định nói thẳng: "... Anh kết hôn không? Không kết hôn thì thôi."

Tống Giản Sinh mím chặt môi.

Một lúc sau, anh nhỏ giọng nói: "Kết hôn."

Nhưng tôi lại không còn hứng thú nữa, trượt khỏi người anh, nằm xuống giường: "... Tự anh làm đi, em lười động lắm."

Tống Giản Sinh chậm rãi cúi người xuống, chạm vào môi tôi.

Ánh mắt anh có chút mơ màng, tôi chớp chớp mắt, thúc giục: "Tống Giản Sinh ---"

Anh tỉnh táo lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm, lại cúi người xuống.

Trong đầu tôi như có pháo hoa nổ tung, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng ngày càng mãnh liệt. Đầu lưỡi đau nhói, tôi bừng tỉnh, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Tống Giản Sinh.

Tôi giật mình: "... Tống Giản Sinh? !"

Người đàn ông nhìn tôi, l.i.ế.m môi, trong mắt không còn vẻ trẻ con nữa, thay vào đó là một màu u ám.

"Là anh."

Bên tai vang lên một tiếng nổ, hai chữ đơn giản, lại dễ dàng đánh gục tôi. Các ngón chân co quắp, toàn thân tôi nóng bừng vì xấu hổ.

Nghĩ đến những hành động của mình đối với anh mấy ngày nay, tôi nhắm chặt mắt, không dám nhìn thẳng vào anh.

Nhưng Tống Giản Sinh lại dai dẳng , đầu ngón tay anh khẽ lướt qua má tôi, mơn man lông mày tôi.

Lúc lên tiếng, trong giọng nói lại mang theo chút nhớ nhung.

"Lâu rồi không gặp... vợ à."

Bình luận

0 bình luận

    Loading...