Tiểu Khổng Tước Của Anh - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:30:46
Lượt xem: 135

Thực ra Tống Giản Sinh không cần phải lo lắng, điểm số của tôi không thấp như anh dự đoán, hoàn toàn có thể vào Đại học S.

Sống lại một đời, tôi cũng không thay đổi ngành học.

Trước đây tôi cứ nghĩ, anh kiên quyết muốn tôi vào Đại học S là để thể hiện giá trị bản thân với bố mẹ tôi.

Nhưng giờ đây tôi đột nhiên hiểu ra.

Có lẽ, anh chỉ đơn giản là muốn trói buộc tôi bên cạnh?

Ba ngày sau khi điền nguyện vọng, Tống Giản Sinh dự định về quê một chuyến, dù sao cũng đã xa nhà 5 năm rồi, cũng nên về thăm một chút.

Ký ức chồng chéo nhau.

Nhưng khác biệt là, lần này có thêm tôi.

Vượt qua cả nửa đất nước, tôi bám lấy anh, đến một nơi gọi là trấn Ân.

Một thị trấn nhỏ cũ kỹ.

Nơi đây không có ánh đèn nê-ông rực rỡ, xa hoa trụy lạc của thành phố S, chỉ có vài con đường nhỏ hẹp và những ngọn đèn đường le lói.

Tống Giản Sinh xách hành lí, dừng lại trước một ngôi nhà cũ.

Ngôi nhà cũ này rất lớn, cũng rất rộng rãi, tôi biết đây là nhà bà ngoại anh.

Vì người thân đều ra đi từ sớm, từ nhỏ anh đã phải sống lang bạt, nương tựa vào người khác. Vì vậy, lần đầu tiên gặp mặt, anh mới có vẻ ngoài thảm hại như vậy.

Tống Giản Sinh bận rộn dọn dẹp, sắp xếp ngôi nhà rất sạch sẽ. Tôi nằm trên chiếc ghế mây, đung đưa, quan sát những hoa văn chạm khắc trên xà nhà.

Hứa Hiểu Hiểu tôi đây mười ngón tay không chưa từng động tay động chân vào việc gì.

Còn Tống Giản Sinh lại là đứa trẻ nhà nghèo sớm biết chăm lo mọi việc.

Ngôi nhà cũ lâu ngày không có người ở, tôi có thể hiểu được, nhưng đêm đầu tiên ở riêng với Tống Giản Sinh lại bị cúp điện là điều tôi thực sự không ngờ tới.

Trong bóng tối, tôi không nhịn được đá anh một cái: 

"Em muốn tắm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-khong-tuoc-cua-anh/chuong-3.html.]

Tống Giản Sinh biết thói quen của tôi, ngày nào cũng phải tắm, cúp điện cũng không thể ngăn cản.

Anh tìm thấy nến, thắp sáng rồi im lặng đi đun nước tắm cho tôi.

Pha xong nước, anh quay người định rời đi, tôi uể oải kéo tay áo anh: 

"...Không được đi, em sợ tối."

Bóng lưng Tống Giản Sinh đang cầm nến khựng lại.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng nghiến răng của anh: 

"...Hứa Hiểu Hiểu, em có biết mình đang nói gì không?"

"Biết chứ."

Tôi cởi chiếc váy xếp ly, thản nhiên ném vào chậu gỗ bên cạnh: 

"...Em nói em sợ tối mà."

Quần áo cọ xát vào da thịt, phát ra những tiếng động nhỏ.

Hơi thở của Tống Giản Sinh rõ ràng trở nên dồn dập hơn, khi lên tiếng, giọng anh đã mang theo lời cảnh cáo: 

"Hứa Hiểu Hiểu!"

Tsk.

Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, cả hai tai đều nghe thấy rồi.

Quát lớn như vậy, nhưng vẫn giữ tư thế quay lưng, không dám nhúc nhích.

Tôi mặc kệ anh, tiếp tục gội đầu.

Múc một gáo nước, dội từ vai xuống. Nói gì thì nói, việc pha nước tắm, Tống Giản Sinh làm rất tốt.

Nhưng khi nghe thấy tiếng nước, anh như phát điên.

He he.

Có lẽ là anh không ngờ tới tôi dám làm thật.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...