Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tiểu Đào Tử - Phần 8

Cập nhật lúc: 2024-08-01 23:41:35
Lượt xem: 334

14

 

Tôi cầm bức ảnh đi gặp Lâm Kỷ Vĩnh.

 

Lâm Kỷ Vĩnh trông có vẻ như không được nghỉ ngơi đủ, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi, cúi đầu nhìn đàn cá trong ao.

 

"Bà Thẩm đã tìm đến Giang Uyên, đưa cho cô ta một khoản tiền để cô ta rời đi."

 

Lâm Kỷ Vĩnh không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ ừ một tiếng: "Chuyện nằm trong dự đoán, Giang Uyên cũng thật là quyết liệt, chỉ chăm chăm vào nhà họ Thẩm để vắt kiệt."

 

Anh đưa thức ăn cho cá cho tôi, đổi chủ đề: "Dạo này có đi gặp bác sĩ tâm lý đều đặn không?"

 

Tôi rải một cốc thức ăn cá xuống mặt nước, nhìn những gợn sóng lan ra: "Lười đi."

 

Tai phải của tôi không nghe được là do nguyên nhân tâm lý, đeo máy trợ thính cũng chẳng nghe thấy gì.

 

Bác sĩ bảo tôi cần điều trị tâm lý, tôi đã thử vài lần nhưng thấy không có tác dụng gì, nên đành bỏ cuộc.

 

Lâm Kỷ Vĩnh không đồng tình, nhíu mày: "Em như vậy sao được? Phải tìm ra nguyên nhân trước đã chứ."

 

Tôi không để ý đến anh, đưa tay định tháo máy trợ thính ra, chủ yếu là để khỏi phải nghe những điều phiền lòng.

 

Anh giữ tay tôi lại, cười bất lực: "Đừng tháo nữa, anh không càm ràm nữa đâu, để anh đưa em đi chùa Thanh Thành gặp vị đại sư kia."

 

15

 

Tôi cùng Lâm Kỷ Vĩnh đến chùa Thanh Thành, suốt đường đi tôi đều muốn hỏi về bức ảnh đó. Nhưng không hiểu sao, tôi lại không thể mở miệng hỏi được.

 

Năm năm trước, tôi gặp tai nạn giao thông và mất đi một phần trí nhớ. Mỗi lần tôi muốn tìm hiểu về ký ức này từ Lâm Kỷ Vĩnh, anh đều ấp úng, chuyển sang chủ đề khác.

 

Sau khi gặp đại sư xong, Lâm Kỷ Vĩnh bất ngờ nói: "Lúc em nói rằng em đã gặp người đàn ông trong giấc mơ của mình, anh đáng lẽ nên ngăn cản em."

 

Tôi khựng lại một chút, mỉm cười nhạt.

 

Trước khi gặp Thẩm Triết, tôi luôn mơ về một người đàn ông, tôi nghĩ đó là người định mệnh mà trời cao sắp đặt cho tôi. Cho đến khi trong một buổi tiệc, tôi gặp Thẩm Triết, anh ta có nét rất giống với người đàn ông trong giấc mơ của tôi.

 

Tôi tin rằng anh ta là duyên phận của mình, và bắt đầu hành trình dài theo đuổi anh.

 

Khi bước ra khỏi chùa, tôi bất ngờ chạm mặt Thẩm Tuấn Nghiêm đang đứng cạnh xe gọi điện thoại.

 

Thẩm Tuấn Nghiêm và Lâm Kỷ Vĩnh trao đổi ánh nhìn, khẽ gật đầu chào nhau.

 

Không khí có chút kỳ lạ, tôi nhớ lại hình ảnh ngọt ngào giữa tôi và Thẩm Tuấn Nghiêm trong bức ảnh, cảm thấy không thoải mái.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-dao-tu/phan-8.html.]

Thẩm Tuấn Nghiêm nói anh ấy đến để cùng người lớn trong gia đình lên chùa thắp hương.

 

Tôi không muốn chạm mặt bà Thẩm, liền kéo Lâm Kỷ Vĩnh rời đi nhanh chóng.

16

 

Trên đường xuống núi, chúng tôi im lặng suốt quãng đường. Khi tôi chuẩn bị mở lời hỏi Lâm Kỷ Vĩnh về bức ảnh trong túi, tài xế đột ngột phanh gấp, sau đó là một tiếng va chạm dữ dội vang lên.

 

Lâm Kỷ Vĩnh vốn đang lim dim ngủ liền mở mắt, lập tức ôm chặt lấy tôi, hỏi tôi có bị thương không.

 

Tôi lắc đầu, bên tai chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập trong sự hoảng loạn.

 

Tôi và Lâm Kỷ Vĩnh xuống xe xem tình hình.

 

Thì ra chiếc xe phía trước đã đ.â.m phải một người phụ nữ mang thai, rồi sau đó đã bỏ trốn. Lâm Kỷ Vĩnh gọi điện cho cảnh sát, sau đó tiến lên kiểm tra tình trạng của người phụ nữ.

 

Tôi ngơ ngác nhìn về phía sau, thấy Thẩm Tuấn Nghiêm bước ra từ chiếc xe phía sau chúng tôi, tiến về phía tôi.

 

Tôi quay đầu nhìn người phụ nữ mang thai đang nằm trên đất, m.á.u loang ra từ chân cô ấy.

 

Tôi sững sờ nhìn cảnh tượng này, cảm xúc trong lòng trào dâng như sóng biển vô định.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Cơn đau khó chịu lan từ bụng ra khắp cơ thể khiến tôi không đứng vững, chân run rẩy, cuối cùng không thể chịu nổi, tôi ôm bụng ngã ngồi xuống đất.

 

Thẩm Tuấn Nghiêm lao đến ngồi xổm xuống đỡ tôi, biểu cảm lo lắng: "Sao vậy? Em thấy không khỏe chỗ nào?"

 

Tai tôi vang lên tiếng ù tai chói tai, tôi nhìn miệng Thẩm Tuấn Nghiêm mở ra rồi khép lại, nhưng không nghe thấy gì cả.

 

Tôi lẩm bẩm: "Con của tôi mất rồi… con mất rồi…"

 

Thẩm Tuấn Nghiêm ôm chặt lấy tôi, liên tục an ủi: "Không sao đâu, sẽ ổn thôi. Có anh ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

 

Tất cả ký ức như một cơn sóng thần ập đến, trong chốc lát cuốn trôi tôi đi.

 

Núi tuyết, căn nhà gỗ, những mảnh vụn thân thể, t.h.i t.h.ể mẹ bị móc rỗng, tai nạn xe, mùi m.á.u tanh.

 

Và cả người đàn ông luôn ở bên tôi — Thẩm Tuấn Nghiêm.

 

Hình ảnh hồi ức như một thước phim lần lượt hiện ra trước mắt.

 

Ngực tôi đau dữ dội, miệng đầy mùi m.á.u tanh.

 

Tôi ôm lấy n.g.ự.c rồi ngã xuống đất.

 

Trước khi mất đi ý thức, tôi nghe thấy Thẩm Tuấn Nghiêm thì thầm bên tai phải của mình: "Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Tiểu Đào Tử."

Loading...