Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tiểu Đào Tử - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-08-01 23:38:23
Lượt xem: 306

01

 

Sinh nhật Thẩm Triệt, tôi mang theo món quà chuẩn bị kỹ lưỡng đến hội sở.

 

Tôi vừa đặt tay lên tay nắm cửa, liền nghe thấy trong phòng riêng có tiếng nữ nhân: "Ngô Thư Lê vì cứu anh mà cả đời bị tổn thương thính lực, anh không chút động tâm sao?"

 

Tôi vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, để nghe rõ hơn còn ghé sát tai đeo máy trợ thính vào cửa.

 

Thẩm Triệt im lặng hồi lâu rồi cười lạnh một tiếng: "Cô ấy khi khỏe mạnh tôi còn không thích, huống hồ bây giờ cô ấy là một kẻ điếc, tôi làm sao có thể động tâm với một người tàn tật?"

 

Tim tôi như bị thứ gì đó đ.â.m xuyên qua nhiều nhát, mang đến cơn đau đớn làm tôi không chịu nổi.

 

Thẩm Triệt dường như quên mất, tôi vì cứu anh ta mới từ một người khỏe mạnh mà trở thành một kẻ điếc.

 

Thẩm Triệt nói tiếp: "Nhà họ Thẩm làm sao có thể để một kẻ điếc vào…"

 

Không đợi anh ta nói xong, tôi liền đẩy cửa bước vào, ngắt lời Thẩm Triệt.

 

Mọi ánh mắt trong phòng riêng đều tập trung vào tôi, vẻ mặt có chút không tự nhiên.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Thẩm Triệt ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt lười biếng dựa vào sofa: "Tôi không mời cô."

 

Tôi vô thức nhíu mày, rõ ràng tôi đã nhận được tin nhắn mời dự tiệc sinh nhật của Thẩm Triệt…

 

Ngồi bên cạnh Thẩm Triệt, Giang Uyên lên tiếng: "Ái chà, người ta đến để chúc mừng sinh nhật anh, anh hung dữ với người ta làm gì?"

 

Tôi nhìn Giang Uyên, trong lòng tức thì có đáp án.

 

Trên đời này, người có thể lấy điện thoại của Thẩm Triệt để gửi tin nhắn cho tôi, chỉ có thể là bạch nguyệt quang của anh ta, Giang Uyên.

 

Câu hỏi vừa rồi của Giang Uyên cũng là cố ý muốn cho tôi nghe thấy mà thôi.

 

Cô ta luôn nhìn tôi không thuận mắt, tôi biết điều đó.

 

Thẩm Triệt với vẻ mặt không kiên nhẫn: "Cô đến đây làm gì?"

 

Tôi bình tĩnh đặt món quà lên bàn, mỉm cười với anh ta: "Chúc mừng sinh nhật."

 

Ánh mắt Thẩm Triệt đầy khinh miệt, anh ta mở miệng muốn nói gì đó, tôi nhanh chóng mở lời trước: "Sau này tôi sẽ không quấy rầy anh nữa, cũng sẽ không thích anh nữa."

 

Tôi ngừng một chút: "Đây chắc là món quà sinh nhật mà anh muốn nhất."

 

Căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng, không khí gần như đóng băng.

 

Mặt Thẩm Triệt sầm lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh mắt chứa đầy cơn giận sắp bùng phát.

 

Đồng thời, Giang Uyên quan sát nét mặt của tôi, dường như đang xác nhận lời tôi nói thật hay giả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-dao-tu/phan-1.html.]

 

Tôi không muốn tiếp tục dây dưa nữa, quay người rời đi.

 

Có người nhỏ giọng bàn tán: "Xem ra Ngô Thư Lê thực sự tức giận rồi."

 

Tôi nghe Thẩm Triệt nói: "Không quá mấy ngày, cô ta lại sẽ như con ch.ó vẫy đuôi quấn lấy tôi mà thôi, đến lúc ấy đuổi cũng không đi."

 

Giọng điệu của Thẩm Triệt đầy khinh miệt, dường như tôi thật sự là con ch.ó luôn sẵn sàng nghe lệnh của anh ta.

 

Anh ta nói xong, mọi người phát ra vài tiếng cười đầy châm chọc.

 

Họ cũng như Thẩm Triệt, tin rằng không bao lâu tôi lại sẽ trở thành con ch.ó trung thành của anh ta.

 

Dù sao năm năm qua thích anh ta, tôi thực sự quá đỗi hèn mọn.

 

Hèn mọn đến mức vì anh ta mà trở thành người điếc.

 

02

 

Kính cửa xe phản chiếu hình ảnh máy trợ thính trên tai tôi.

 

Tôi nhớ khi tỉnh lại trong bệnh viện, bác sĩ nhìn tôi và gia đình với vẻ mặt đầy áy náy.

 

Tôi nhìn họ mở miệng nói gì đó, nhưng không nghe được một âm thanh nào.

 

Không cần họ nói, tôi cũng biết mình đã bị điếc.

 

Vì tôi đã thay Thẩm Triệt đỡ cú đánh của tên bắt cóc nhắm vào anh ta.

 

Cây gậy đánh trúng vào tai tôi, cộng thêm việc tôi bị tên bắt cóc ném vào nước bẩn ngâm, tai vốn đã bị thương lại bị nhiễm trùng nặng, khiến tai trái của tôi hoàn toàn mất thính lực.

 

Tai phải vốn không bị tổn thương cũng vì ảnh hưởng tâm lý mà không nghe thấy gì.

 

Bác sĩ nói tôi sẽ phải dựa vào máy trợ thính để sống suốt đời.

 

Thẩm Triệt cùng người nhà đến bệnh viện thăm tôi, anh ta lạnh lùng và xa cách nói: "Cảm ơn."

 

Người nhà Thẩm Triệt nói sẽ bồi thường cho gia đình tôi, cũng vì việc tôi bị điếc đã mang lại nhiều đơn đặt hàng cho công ty của tôi.

 

Thẩm Triệt chỉ nói một lời cảm ơn, mà hoàn toàn quên rằng chính sự chế giễu của anh ta mới khiến tên bắt cóc tức giận vung gậy đánh.

 

Cũng quên rằng, tôi là người đi đưa đồng hồ cho anh ta mới bị liên lụy.

 

Trong kế hoạch của bọn bắt cóc, hoàn toàn không có tôi, chỉ có Thẩm Triệt.

 

Vụ bắt cóc này đối với tôi thật sự là một tai họa không mong muốn.

 

Tôi sờ vào máy trợ thính, cảm giác đau nhói nơi tim, nặng nề đến ngạt thở.

Loading...