Tiết Thanh Minh - Viếng Nhầm Mộ Lão Quỷ Ngàn Năm - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:55:23
Lượt xem: 4,111

6. Làm chén canh Mạnh Bà đi.

 

Hoàng Tuyền Dẫn, nước mắt Mạnh Bà, nghe đâu nếu có đủ hai thứ này liền có thể mở được cánh cổng ẩn giấu trong tầng địa ngục thứ mười tám, bước vào được tầng địa ngục thứ mười chín.

 

Ở nơi đó Doanh Điện sẽ hoàn thành được tâm nguyện của hắn, còn tôi cũng sẽ tìm lại được một hồn phách bị mất.

 

Sông Vong Xuyên, cầu Nại Hà.

 

Khi trông thấy Mạnh Bà tôi thực sự thấy bất ngờ, tóc xoăn dài, váy ngắn, cup D, đây đúng là một ngự tỷ!

 

Doanh Điện vỗ vỗ bờ vai tôi: “Lần này phải trông cậy vào cô rồi, tôi ở bên kia chờ tin tốt của cô.”

 

“Tại sao lại trông cậy vào tôi?”

 

“Bởi vì phụ nữ các cô mới hiểu nhau.”

 

……

 

Tôi suy nghĩ làm sao có thể làm Mạnh Bà khóc, chậm rì rì lề mề đi tới, còn chưa mở miệng, Mạnh bà liền chỉ vào người tôi rồi cười ha hả:

 

“hahaha~ n.g.ự.c cô phẳng~”

 

ĐM! Tạm biệt!

 

Tôi đưa ánh mắt ra hiệu cho Doanh Điện: “Tôi có thể đánh cho cô ta khóc không?”

 

Doanh Điện đưa ánh mắt trả lời tôi: “Phụ nữ với nhau cần gì phải làm khó nhau!”

 

Kẻ háo sắc, lúc này hắn lại còn thương hoa tiếc ngọc.

 

“Chị Mạnh Bà, tôi tới......”

 

“Muốn lấy nước mắt của tôi đúng không?”

 

Mạnh Bà gợi cảm quyến rũ tựa vào bàn, nhìn về phía Doanh Điện đang đứng rồi hất cắm về phía hắn: “Tại sao hắn lại không tới đây?”

 

“Hắn mắt mù, có mắt mà không thấy người đẹp.”

 

Mạnh Bà cười nhạo một tiếng: “Cô chính là người mà hắn đã tìm trong nghìn năm qua?”

 

Hứ? Tôi còn có tin đồn à?

 

Sau đó Mạnh Bà kể cho tôi nghe một câu chuyện hoàn toàn mới——

 

Sơn Hà Phù cần dùng ba hồn bảy vía để cúng tế, khi Doanh Điện cùng với đạo sĩ chiến đấu kịch liệt, tôi của kiếp trước đang đuổi bắt bướm gần đó, hắn đã lấy một tinh phách của tôi để thay hắn chịu lấy phong ấn của Sơn Hà Phù, nhờ đó mà hắn có cơ hội ở lại nhân gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tiet-thanh-minh-vieng-nham-mo-lao-quy-ngan-nam/chuong-11.html.]

 

Hắn được tự do, còn tôi thì đời đời kiếp kiếp xui xẻo bị ác quỷ quấy nhiễu.

 

Có lẽ do cảm thấy áy náy, từ đó hắn luôn cẩn thận nuôi dưỡng tinh phách của tôi, cho đến khi ngàn năm sau hắn tìm lại được tôi.

 

Hiện giờ hắn đã rất vất vả chỉ để trả lại tinh phách cho tôi.

 

Tôi nhớ đến cảnh tượng bên bờ Hoàng Tuyền, hóa ra đó chính là kiếp trước của tôi, Doanh Điện tiếp cận tôi, hóa ra đã có tính toán trước.

 

Tôi không có cảm nhận được gì về kiếp trước, nhưng khi nghĩ đến những gì hắn phải trải qua 

 

Từ chỗ Mạnh Bà trở về tay không, Doanh Điện nhận thấy sắc mặt của tôi bất thường: “Cô......”

 

“Xin hãy gọi tôi là chủ nợ đại nhân!”

 

“......”

 

Tôi không biết nên biết ơn hay là căm thù hắn, trong lòng bực bội khó chịu, nói cũng không muốn nói.

 

Tôi và hắn im lặng một lát, sau đó hắn kéo tay tôi đi thẳng đến cầu Nại Hà.

 

Mạnh Bà thấy chúng tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, hai mắt đỏ ửng, nước mắt liền muốn rơi xuống.

 

Tôi hận vì không thể cầm lấy cái bát đi hứng, nhưng cô ta lại lau sạch nước mắt đi đến trước mặt tôi: “Muốn nước mắt của tôi, cô phải khiến tôi hết hi vọng.”

 

Hay thật! Trong lòng tôi nói hay thật!

 

Đây là cố tình à!

 

Doanh Điện sắc mặt không biểu cảm nói một câu “đắc tội rồi”, đầu ngón tay trong chớp mắt biến ra một thanh kiếm dài, chuẩn bị tư thế sẵn sàng nghênh chiến.

 

Mạnh Bà hai mắt càng đỏ hơn, vũ khí của cô ta có hơi ngộ nghĩnh, là hai cái muỗng lớn.

 

Hai bóng dáng một đen một đỏ trong thoáng chốc giằng co ở một chỗ, tôi mở to mắt nhìn nhưng không thể nhìn rõ tình hình chiến đấu của hai người, chỉ có thể ngồi ở trong vọng lâu chờ đợi.

 

Một lát sau, có những âm hồn đang đi trên cầu Nại Hà đi đến đây, những âm hồn này đều là những người mới ch/ết cách đây không lâu, không có sát khí như những ác quỷ ác linh kia, từng khuôn mặt của họ đều mù mờ.

 

Canh trong nồi còn lại một nửa, tôi múc từng phần cho âm hồn.

 

Đang bận rộn loay hoay tối mày tối mặt, một bàn tay già đưa đến trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu lên nhìn, vành mắt lập tức đỏ lên: “Mẹ——”

 

Nhưng bà ấy đã không còn nhận ra tôi, chỉ đứng thẫn thờ đưa tay ra chờ được uống canh.

 

Tôi nắm chặt cái muỗng canh, ra sức lắc đầu, khi uống hết chén canh này, tình cảm của mẹ con chúng tôi sẽ đoạn tuyệt.

 

Nhưng tôi cũng hiểu rõ, thiên đạo luân hồi, không thể tự mình thay đổi được, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ uống canh Mạnh Bà.

 

Bình luận

11 bình luận

Loading...