Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tiếng Lòng Của Quý Phi - Chapter 19-23

Cập nhật lúc: 2024-08-12 23:23:40
Lượt xem: 209

19

Lần cuối cùng ta đi dạo phố Chu Tước cùng cẩu hoàng đế vẫn là lần trước.

Hắn chưa phải là hoàng đế, ta cũng chưa phải là quý phi.

Cẩu thái tử chỉ vào một dãy hàng quán trên phố, nhiệt tình vẽ một chiếc bánh tròn lớn: "Khi ta trở thành hoàng đế, những thứ này sẽ thuộc về Thu Nhi! Bất cứ thứ gì Thu Nhi thích, ta sẽ mua hết!"

Có thái tử nhà ai luôn treo việc làm hoàng đến bên miệng không cơ chứ.

May mắn thay, tiên hoàng chỉ có một đứa con cưng nên mỗi ngày đều nghĩ đến việc truyền ngôi cho hắn rồi bỏ trốn.

Đổi lại là đế vương gia khác, chắn chắn hắn sẽ bị phế ngay trong đêm rồi.

Sau này, cẩu thái tử trở thành cẩu hoàng đế và hàng ngày bận rộn với việc triều chính.

Sau khi vào cung làm Quý phi, ta liền không được đi dạo phố nữa.

Than ôi, nghĩ tới lại muốn rơi nước mắt.

Cẩu hoàng đế nhất quyết làm ta nắm tay hắn: “Trẫm… ta nghĩ những phu quân khác đều đưa nương tử đi dạo phố như thế này.”

"Mối quan hệ của chúng ta còn chưa tới phu quân và nương tử đâu."

Ta cố ý chọc giận hắn, chớp mắt: “Ta là thiếp thấp của phu quân.”

Cẩu hoàng đế nháy mắt cứng đờ.

Thấp giọng hỏi ta: "Thu Nhi thực sự để ý vậy à? Toàn bộ trái tim của phu quân đều thuộc về Thu Nhi mà."

Ta nhếch mép cười: "Không để ý, tại sao phải để ý chứ."

[Để ý c.h.ế.t đi được! Có nghe thấy ta để ý c.h.ế.t đi được không hả!]

[Nhưng Hoàng hậu là tỷ muội tốt của ta, thôi quên đi.]

20

Các cửa hàng ở kinh thành bán những kiểu dáng thời trang nhất hiện nay.

Cẩu hoàng đế hỏi ta thích cái nào.

[Cái nào cũng thích, cái nào cũng muốn.]

[Nhưng ta sẽ không nói, ngươi phải chủ động mua cho ta.]

Cẩu hoàng đế kiêu ngạo lấy ra một xấp tiền, nói: "Lấy hết!"

Trong lúc thu tiền, chủ quán cười tươi đến mức suýt bật khóc: “Công tử đối phu nhân thật tốt.”

Cẩu hoàng đế ngay lập tức trở nên tự hào và thậm chí còn nhướn mày nhìn ta.

Ta giả vờ yếu đuối dựa vào hắn, nửa giấu mặt nói: “Tỷ phu chỉ đưa ta ra ngoài, chưa bao giờ đưa tỷ tỷ đi cả, nếu để tỷ tỷ phát hiện, kiểu gì tỷ tỷ cũng phạt ta. "

Bàn tay đang đếm tiền của chưởng quầy run lên một chút.

Có lẽ là chưa bao giờ thấy điều gì trắng trợn và vô liêm sỉ đến thế.

Ta gần như bật cười, diễn đến nghiện: “Ta thực sự muốn thời gian dừng lại ở thời điểm này, để ta luôn có được tỷ phu như vậy”.

Không ngờ, cẩu hoàng đế ôm ta vào lòng, cúi xuống nói vào tai ta: “Tỷ phu vĩnh viên là của ngươi.”

Âm thanh không lớn, đủ để những người xung quanh nghe thấy.

Mọi người vểnh tai lên, cố gắng tỏ vẻ thờ ơ.

Cẩu hoàng đế sai người mang hết những thứ ta mua đi, khi rời khỏi cửa hàng, hắn lại nói thêm một câu:

“Trở về tỷ phu liền hưu tỷ tỷ rồi lấy ngươi, được không?”

“Như vậy ta tiêu tiền của tỷ phu cũng không phải quá phận nhỉ?”

Thế là ta dẫn tỷ phu đi mua khắp phố Chu Tước.

Mỗi cửa hàng đều để lại hình ảnh tỷ phu trả tiền.

21

Sau khi dạo phố xong, cẩu hoàng đế dẫn ta đi ăn thịt cừu nướng nguyên con.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieng-long-cua-quy-phi/chapter-19-23.html.]

Quan Hải lâu ngày xưa không được gọi là Quan Hải Lâu, ông chủ đã đào một cái ao nhỏ ở sân sau của Quan Hải Lâu.

Có một tấm biển trên đó ghi: [Hải.]

Sau đó nó được đổi tên thành Quan Hải Lâu (Tháp ngắm biển)

Ba chữ “Quan Hải Lâu” là do chính cẩu hoàng đế viết nên nên hầu hết mọi người đều không hiểu được.

Cẩu hoàng đế tao nhã gặm một chiếc đùi cừu nướng và nhìn ta với đôi mắt mờ mịt.

Hắn nói rằng hắn đang nghĩ về quá khứ: "Ta nhớ trước đây ta đã gặp ngươi ở chỗ này."

Đúng vậy, năm đó ta bốn tuổi, cẩu hoàng đế năm tuổi.

Ta gặm một chiếc đùi cừu ở thời điểm hắn nhìn ta gặm một chiếc đùi cừu.

Ngày hôm sau hắn lấy quyền mưu tư, đưa ta vào cung làm bạn đồng hành của hắn.

Vốn dĩ ta không muốn đi, nhưng hắn lại lừa ta nói rằng chân cừu nướng trong cung thơm và ngon hơn.

Sau khi vào cung mới phát hiện trong cung không có chân cừu nướng.

Cẩu đồ vật từ nhỏ đã lừa người.

Ta trừng mắt nhìn hắn: “Nếu biết trước gặp phải ngươi, nói cái gì ta cũng không đến ăn đùi cừu nướng.”

[Ăn một miếng đùi cừu nướng, phải trả giá bằng chính mình.]

[Ai khóc nỗi đau này.]

Ai biết được, đoạn thanh âm nội tâm này lại bị cẩu hoàng đế nghe thấy.

Trên xe ngựa trở về hoàng cung, hắn ôm chặt ta, nhấn vào thái dương ta hồi lâu: “Ái phi, trẫm sẽ không làm nàng đau đâu.”

[Được rồi, cảm ơn, có thể để buông ta ra trước được không?]

22

Cung nhân trong cung đã mở cổng cho ta và cẩu hoàng đế.

Nhưng cẩu hoàng đế lại không chịu đi, hắn nhất quyết muốn trèo qua tường và mang ta treo tường đi vào.

Hắn còn đụng phải binh lính đang làm nhiệm vụ trên tường cung điện.

Nếu không phải người lính đó thu giáo kịp thời thì ta và cẩu hoàng đế đã bị xiên thành một chuỗi.

Ta vẫn còn sợ hãi nên đã túm lấy tai hắn, kéo trở lại mặt đất.

Đi tới đi lui, phát hiện có điều không thích hợp, vậy mà lạc đường rồi.

Vừa rồi cẩu hoàng đế đã bảo ám vệ về nghỉ ngơi hết, lúc này hắn đang đứng ở ngã tư hình cây lúa, trầm ngâm suy nghĩ.

"Ta nhớ chắc là con đường rải sỏi này..."

"Bệ hạ đã nói như vậy, cứ như vậy đi." Ta, mỉm cười.

[Ngươi chỉ nhớ đường từ Cần Chính cung đến cung của ta thôi đúng không?]

[Thực sự không thể xăm bản đồ cung điện lên y phục của mình đi.]

Nghe vậy, cẩu hoàng đế thế nhưng cúi đầu nhìn y phục của mình.

Sau nửa canh giờ, ta và cẩu hoàng đế lại quay lại đường cũ lần thứ ba, tiếp tục đứng ở ngã tư hình cây lứa, rơi vào trầm tư.

“Bệ hạ, đi con đường gạch đỏ này đi.”

[Màu đỏ là điềm tốt, đánh cuộc một phen.]

Cẩu hoàng đế gật đầu, nắm tay ta bước lên con đường gạch đỏ.

Nhưng không ai nói với chúng ta rằng phần cuối của màu đỏ là màu xanh lá cây...

"Thôi Sơn ca ca, nhân gia nhớ ngươi nhiều lắm."

Một giọng nữ quyến rũ vang lên từ đình nhỏ bên hồ.

Ta và cẩu hoàng đế nhìn nhau, đồng tử đồng thời run lên, thanh âm này...

Vũ Khúc Đoạn Trường

23

Là Liễu chiêu nghi!

Loading...