Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiếng Khóc Chiêu Tài - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-06 19:08:31
Lượt xem: 2,288

Tôi vẫn chưa hiểu ý nghĩa là gì, nhưng cơ thể đã cảm nhận được điều khác thường.

 

Từ bụng dưới, một cơn nóng bắt đầu dâng lên, dần dần lan ra đến các chi.

 

Mẹ đã cho tôi thuốc.

 

Nhớ lại người đàn ông bị mẹ dẫn về, tôi quay người chạy vào phòng ngủ, nhanh chóng khóa cửa lại, rồi đẩy tủ chắn ngang.

 

Cảm giác như có hàng trăm con kiến đang bò trên người, khát nước, cơn khó chịu ngày càng tăng. Tôi lao đến đầu giường uống nước, nhưng đột nhiên nhìn thấy cái chăn nhô lên, bên trong có âm thanh thở nặng nề.

 

Không thể nào, ma quỷ lại cao một thước thì đạo pháp lại cao một trượng.

 

Người đàn ông từ trong chăn chui ra, trên mặt cũng đỏ bừng bất thường, cướp lấy cốc nước của tôi đổ lên đầu.

 

Ngay sau đó, hắn lao tới chỗ tôi.

 

11.

 

Khi tôi vừa định hét lên, hắn bỗng nâng tay tát vào mặt mình.

 

"Chát!" Một tiếng vang lên, lực quá mạnh khiến khóe miệng hắn rỉ m/áu.

 

Tôi kinh hãi kêu lên, nhưng hắn đã nhanh chóng bịt miệng tôi.

 

"Đừng nói gì."

 

"Tôi đến để tìm em. Tôi tên là Lương Phong."

 

Nghe thấy cái tên đó, tôi bỗng nhận ra.

 

Thảo nào thấy hắn lại có cảm giác quen thuộc, bạn trai đầu tiên của chị gái tôi cũng tên là Lương Phong.

 

Nghe nói hắn là một giáo viên ở thị trấn, có lần hắn đến cổng làng tìm chị tôi, tôi đã nhìn thấy từ xa một lần.

 

Sau đó mẹ tôi nghe nói hắn không có tiền, không chỉ không đồng ý mà còn đánh ch/ết đứa con của họ, từ đó tôi cũng không thấy hắn nữa.

 

"Anh đến tìm chị gái tôi sao? Chị ấy đã..." Tôi nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống. "Chị ấy không còn nữa."

 

"Tôi biết."

 

Lương Phong sắc mặt khó coi, nhẹ nhàng bịt miệng tôi, không cho tôi khóc.

 

"Tôi đến để giúp em."

 

Giọng nói của hắn tôi không nghe rõ, nhưng cảm giác nóng bức trên người ngày càng tăng, tôi không tự chủ được mà đưa tay ôm hắn.

 

Nhưng khi vừa đưa tay lên, Lương Phong bồng nhiên nâng tay, tát tôi một cái thật mạnh.

 

Rồi hắn nghiến răng nắm lấy tay tôi.

 

"Đánh tôi, nhanh lên."

 

"Không thì chúng ta không thể tỉnh lại được."

 

Tai tôi bị đánh đến ù ù, nhưng cũng nhờ vậy mà tôi tỉnh táo hơn một chút, cố gắng vung tay tát vào mặt hắn.

 

Thế là hai chúng tôi cứ thế đánh nhau đến mức mặt mũi bầm dập.

 

Nhưng m/áu mũi chảy ra, cơn nóng bức trên người tôi thực sự đã giảm đi nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieng-khoc-chieu-tai/chuong-5.html.]

 

Lương Phong cuối cùng cũng thở phào, ánh mắt nghiêm túc nhìn tôi.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

"Tôi có thể đưa em rời khỏi đây, cho em một khoản tiền, ngày mai đi ngay."

 

"Hoặc... chúng ta cùng ở lại đây, trả thù cho chị em."

 

Chưa để tôi lên tiếng, hắn đã cắt ngang dặn dò:

 

"Em hãy suy nghĩ kỹ.”

 

"Thi thể của chị em đã được tôi mang về, sát khí sẽ ảnh hưởng đến tất cả mọi người trong ngôi nhà này, chúng ta có khả năng không thoát ra được."

 

Tôi không chút do dự, mạnh mẽ gật đầu.

 

"Tôi không đi, tôi muốn báo thù cho chị.”

 

12.

 

Tôi và Lương Phong đến nửa đêm mới hồi phục lại bình thường. Hắn cũng kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra trong những ngày qua.

 

Thực ra, sau khi đứa trẻ ch/ết, hắn đã đến thăm làng này.

 

Nhưng chị tôi không muốn gặp hắn nữa, nói rằng muốn chuộc tội cho đứa trẻ, sau này hai người sẽ không liên quan gì đến nhau.

 

Hắn hiểu rõ nỗi khổ của chị tôi, nên đã từ bỏ công việc ở thị trấn, chuyển lên thành phố làm việc kiếm tiền, nghĩ rằng khi đủ tiền sẽ đón chị tôi đi, nhưng không ngờ khi hắn trở lại thì hai người đã vĩnh viễn cách xa.

 

Giọng nói của Lương Phong rất bình tĩnh, chỉ có bàn tay nắm chặt của hắn không ngừng run rẩy.

 

Hắn nói mẹ tôi muốn chuyển đến thành phố, gấp gáp mua nhà.

 

Bởi vì bà có một người đàn ông trẻ tuổi ở thành phố, làm nghề tiếp thị trong quán bar, nói rằng chỉ cần bà có nhà, hai người sẽ kết hôn.

 

Lương Phong còn nói rằng hắn đã điều tra về người đàn ông đó, chỉ là thấy mẹ tôi thường xuyên đến ngân hàng gửi tiền, muốn kiếm một khoản lớn, hoàn toàn không thật lòng.

 

"Điều đó thì chắc chắn rồi."

 

Tôi nghiến răng, tức giận nói: "Bà ta nhẫn tâm độc ác, suốt đời không xứng đáng nhận được tình cảm chân thành."

 

Nói đến đây, tôi bỗng nhớ ra một điều, quay sang hỏi hắn:

 

"Anh đã đưa chị gái về đây? Chị ấy đang ở đâu?"

 

Lương Phong mỉm cười nhẹ, chỉ vào căn phòng của mẹ tôi.

 

"Ở dưới giường của bà ấy."

 

"Chắc bà ấy không hề nghĩ đến, người đã hại ch/ết mình lại đang nằm dưới giường mình, nhìn mình không chớp mắt."

 

Tôi hình dung ra cảnh tượng đó, lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát.

 

Nhưng mẹ tôi hoàn toàn không hay biết gì. Ngày hôm sau, thấy tôi và Lương Phong ngủ chung một giường, bà vui mừng đến mức không thể ngừng cười, còn đặc biệt mang thuốc kích thích mang thai cho tôi.

 

Bà thậm chí kéo Lương Phong lại không cho hắn rời đi.

 

"Tiểu Lương à, cậu ở lại đây lâu lâu một chút, sau đó nói với công ty, để tăng giá thêm cho căn nhà này, cậu muốn làm gì cũng được."

 

"Nếu họ không muốn thì... cậu cũng dẫn họ đến xem, cũng cho họ trải nghiệm chút lợi ích của căn nhà này."

 

Loading...