Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiếng Khóc Chiêu Tài - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-06 19:05:29
Lượt xem: 2,471

Nhưng mẹ tôi lại niềm nở chào đón họ, thậm chí còn tặng trứng gà để cảm ơn.

 

Tôi không thể nhìn thêm nữa, xin mẹ cho chị gái được nghỉ ngơi một chút, dù chỉ là một đêm.

 

Nhưng đáp lại tôi chỉ là một cái tát đau điếng.

 

Mẹ nghiến răng nghiến lợi mắng tôi:

 

"Mày có tư cách gì mà dám dạy bảo tao?"

 

"Nếu mày thương chị mày, thì mày thay nó đi! Nó như vậy chẳng phải vì mày sao?"

 

Tôi không nói lại được, cả mặt lẫn trong lòng đều nóng rát.

 

Chị gái tôi lủi thủi ra ngoài, chắn trước mặt tôi.

 

"Mẹ, nó mới 16 tuổi, biết gì đâu, con cũng đang tận hưởng mà!"

 

Nói rồi chị đẩy tôi sang một bên, xoay người nói:

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

"Các ông ấy đều già cả, chắc chắn không đủ sức."

 

"Hay là để con tự ra ngoài tìm, đảm bảo tháng này sẽ có tin vui."

 

Mẹ tôi mừng rỡ, nhưng ngay khi chị đi rồi, bà lập tức khạc một miếng đờm.

 

"Thấy chưa, con gái loại rẻ tiền nhất là thiếu đàn ông, người ta đang tận hưởng mà, không đủ thì phải tự ra ngoài tìm."

 

Tôi không tin, liền bò dậy và đuổi theo chị.

 

Chị đi rất nhanh, thẳng về phía sau núi, cuối cùng dừng lại ở bãi tha ma.

 

Xung quanh toàn x/ác gia cầm ch/ết và những ngôi mộ, đâu có đàn ông nào?

 

Tôi bỗng có một cảm giác không lành, đứng lại không dám tiến tới.

 

Chị gái cúi đầu như đang tìm kiếm gì đó, cuối cùng dừng lại đúng chỗ mà sáng nay tôi đã chôn đứa trẻ.

 

Rồi chị quỳ xuống, thật sự dùng tay để đào lên!

 

4.

 

Tôi che miệng, không thể tin vào những gì mình đang chứng kiến.

 

Chị gái thực sự đào lên cái x/ác đó, ôm vào lòng như một báu vật.

 

Điều kỳ lạ hơn nữa là, cái thứ m/áu me lẫn lộn đó bỗng nhiên cử động.

 

Giống như sống lại, bàn tay đầy bầm tím của nó vòng qua cổ chị, rồi bò lên người chị.

 

Nó giống như một con côn trùng, liên tục bò lổm ngổm, cuối cùng dừng lại trên đùi chị.

 

"Trở về đi, bé yêu, trong bụng mẹ là an toàn nhất."

 

Nghe tiếng gọi của chị, đứa trẻ thật sự bò xuống dưới thân chị, rồi chui vào trong.

 

Tôi hoàn toàn choáng váng, đầu óc trống rỗng, không dám ở lại lâu hơn.

 

Quay đầu chạy một mạch về nhà.

 

Đến tối, chị cũng đã về.

 

Chưa được bao lâu, bà tư trong làng đến bắt mạch, bảo rằng chị đã có thai.

 

Mẹ tôi lập tức vui mừng, chỉ có tôi cảm thấy lạnh sống lưng.

 

Bụng chị lớn lên nhanh chóng, chỉ sau ba tháng đã to đến mức chị khó có thể đi lại.

 

Chị như nhận ra vẻ khác thường của tôi, kéo tôi đến bên giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieng-khoc-chieu-tai/chuong-2.html.]

 

"Em gái, gần đây có thấy chuyện gì lạ không?"

 

Tôi vội lắc đầu, không dám nói sự thật, chỉ hỏi:

 

"Chị, suốt ngày sinh con, chị không sợ à?"

 

Chị không truy hỏi thêm, chỉ bảo tôi sờ bụng chị, cười nói:

 

"Sao lại sợ? Em có sợ chị không?"

 

Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu.

 

Dù thế nào đi nữa, chị sẽ không hại tôi.

 

"Vậy đứa trẻ này cũng vậy."

 

Chị cười xoa đầu tôi: "Nếu sau này chị không còn, thì để đứa trẻ này ở bên em."

 

Tôi không thể chịu nổi những lời này, nước mắt bỗng trào ra.

 

"Chị có mệt không? Em đã hỏi bà Trương, vài năm nữa em cũng có thể thay chị sinh con."

 

"Đừng học nói linh tinh."

 

Chị véo má tôi, bảo tôi sờ bụng chị nhiều hơn.

 

Sau khi nói như vậy, tôi thực sự không còn sợ đứa trẻ nữa.

 

Quỷ cũng được, người cũng vậy?

 

Hình như không có gì khác biệt.

 

5.

 

Chẳng mấy chốc, những ngày tháng này đã trôi qua không lâu, mẹ tôi bắt đầu lo lắng.

 

Bởi vì tiền trong nhà đã dần dần cạn kiệt.

 

Căn nhà ở thành phố là mua bằng tiền vay, mỗi tháng đều chất chồng thêm nợ, cộng với việc mẹ đánh bài thua sạch sẽ.

 

Những kẻ đòi nợ đã bắt đầu tìm đến nhà, nếu không trả trong ba ngày thì sẽ bị chặt tay.

 

Hôm đó, mẹ tôi tìm một bác sĩ ở phòng khám nhỏ trong thị trấn, định cho chị tôi sinh mổ sớm, đồng thời kiểm tra sức khỏe của tôi.

 

Bác sĩ đó là một phụ nữ trung niên đã qua 50, miệng thì cười để lộ hàm răng vàng, bà khám cho tôi từ đầu đến chân.

 

Sau đó, bà chạy lại nói với mẹ tôi.

 

"Ôi, mấy bà ở trong làng đang lừa gạt chị đó! Con bé này đã có thể sinh con từ lâu rồi."

 

"Em gái tôi đúng tuổi đó, sinh sớm lại càng phục hồi tốt hơn."

 

Mẹ tôi thở phào, ánh mắt vui mừng rơi vào tôi.

 

"Vậy thì tốt, lát nữa sẽ mổ cho nó, nhớ đừng làm tổn thương đứa trẻ, nhất định phải bảo vệ nó."

 

Tháng chưa đủ mà đã sinh mổ, mức độ nguy hiểm cực kỳ cao.

 

Bà đang tính toán dùng cách đó để loại bỏ chị, không cho chị sống sót sau ca phẫu thuật.

 

Đám người này thực sự không thể tin tưởng.

 

Tôi quay đầu tìm bà tư trong làng, bà biết một ít về y học cổ truyền, có thể giúp cứu chị.

 

Chúng tôi chạy nhanh đến nơi, nhưng khi đến cửa nhà tôi, nhìn thấy những chậu m/áu, bà chỉ lắc đầu.

 

"Đừng vào, không cứu được đâu."

 

Loading...