Tiên Trong Mộng - 11

Cập nhật lúc: 2024-07-07 17:48:35
Lượt xem: 104

Tiếng nhạc nổi lên, ta đi cuối đoàn.

Vừa định bước vào đại điện, một bàn tay từ phía sau đưa ra, ta bị ôm ngang eo rồi rơi vào lòng một người.

Tống Mặc Huyền không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng ta.

Hắn nắm lấy tay cầm d.a.o của ta, tước lấy lưỡi dao.

"Trả lại cho ta."

Ta chỉ có một cơ hội này thôi. Ta đứng ngoài điện, nhìn Tống Mặc Huyền từng bước một trở về bên cạnh tên cẩu hoàng đế. Tên cẩu hoàng đế nâng ly rượu, đôi mắt say lờ đờ. Tiếp theo, chiếc ly rơi xuống đất, tên cẩu hoàng đế mở to mắt không thể tin được, m.á.u trào ra từ khóe miệng.

Con d.a.o găm bị Tống Mặc Huyền lấy đi, một nửa nằm trong tay hắn, một nửa đ.â.m vào n.g.ự.c tên cẩu hoàng đế. Trong điện hỗn loạn, binh lính từ bốn phương tám hướng ùa ra, các đại thần bỏ chạy đều bị áp giải về chỗ ngồi.

Ta như người vô hình đứng ở cửa, nhìn vở kịch bên trong. Tống Mặc Huyền buông tay, tên cẩu hoàng đế ngã xuống đất, mắt vẫn mở trừng trừng. Giọng the thé của thái giám vang lên: "Thánh thượng băng hà rồi-"

Một người bước ra từ phía sau điện, Tống Mặc Huyền cúi người lui sang một bên. Triệu nương tử vẫn một thân thanh y, nhưng khí chất đã hoàn toàn khác biệt.

Quốc sư được người người tung hô như thần tiên, hóa ra chỉ là một tên bịp bợm giang hồ. Chỉ sau một đêm, quốc sư thân bại danh liệt. Ta nghe được tin này khi đang ở một khu vườn nhỏ nơi thôn quê, cách xa hoàng thành.

Ôm trong lòng chú mèo mun mềm mại, ta ngồi cuộn tròn trên chiếc ghế mây, cảm thấy tự do tự tại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tien-trong-mong/11.html.]

"Ba ngày nữa, quốc sư sẽ bị xử trảm rồi -"

Đứa trẻ nhà họ Trương ở cuối làng bám vào hàng rào, miệng vẫn lải nhải: “Tỷ đến từ nơi khác, tỷ đã từng nhìn thấy quốc sư trông như thế nào chưa?"

"Từng gặp."

“Takhông tin, nghe nói ngay cả hoàng thượng cũng không biết quốc sư trông như thế nào, làm sao tỷ biết được, nhưng mà…Quốc sư ca ca là người tốt, huynh ấy đã quyên góp rất nhiều tiền cho chúng ta."

Đứa trẻ chạy đi mất. Ta đưa tay lên, nhìn chuỗi hạt đàn hương trên cổ tay.

Ta nhớ lại đêm hôm đó, tổng cộng hai mươi tám hạt đàn hương, cả một đêm, Tống Mặc Huyền cầm đèn, một mình tìm kiếm rất lâu trong tuyết.

Ta nhớ lại giấc mơ ba ngày trước, ta phải đi tìm chàng để hỏi rõ mọi chuyện trong mơ.

 

Trong mơ ta vẫn mặc một bộ y phục đỏ rực. Cánh hoa mai rơi trên gương đồng, cuối cùng ta cũng nhìn rõ người trong gương. Là Tống Mặc Huyền, nhưng lại có chút khác biệt.

Tống Mặc Huyền trong gương trông trẻ hơn một chút.

Ta thoát ra khỏi thân xác này, lơ lửng giữa không trung, nhưng lại nhìn thấy mọi thứ rõ ràng. Ta thấy mình nhảy xuống từ cây mai, đến một khu vườn, rồi gõ hai cái vào cửa sổ gỗ một cách quen thuộc. Cửa sổ mở ra, để lộ khuôn mặt tuấn tú của Tống Mặc Huyền.

"Hôm nay chúng ta đi đâu?"

Ta nghe thấy chính mình hỏi. Một lực đẩy ập đến, ta rơi xuống từ giữa không trung, mở mắt ra liền bắt gặp đôi mắt cười của Tống Mặc Huyền.

Ta cùng Tống Mặc Huyền đi rất nhiều nơi, ta thấy sấm sét ập đến, m.á.u nhuộm đỏ cả người ta.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...