TIỆM CẦM ĐỒ HUYỀN DIỆU - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 06:48:48
Lượt xem: 426

4.

 

Tôi đã đảm nhận vai diễn nhỏ đó. 

 

Rốt cuộc, tôi đã đầu tư hai nghìn tệ. Nếu lại bỏ lỡ cơ hội này, tôi sẽ mất bốn nghìn tệ. 

 

Không ngờ khi đến trường quay, tôi mới phát hiện ra nữ chính của bộ phim này thực chất lại là Lưu Phương Phương. 

 

Rõ ràng Lưu Phương Phương không thực sự muốn nhìn thấy tôi, "Sao cô lại ở đây?" Giọng điệu của cô ấy đầy chán ghét.

 

“Cũng giống như cô, tôi chỉ đang quay phim thôi.” 

 

Nghe vậy, Lưu Phương Phương cười chế nhạo, kỳ quái nói: “Tôi thực sự đã đánh giá thấp cô, vậy mà cô vẫn có thể lấy được kịch bản của đạo diễn Trương.” 

 

“Tất cả đều là do may mắn mà thôi.” 

 

Nhìn ánh mắt bối rối của Lưu Phương Phương, tôi cố ý nói: "Không phải cô nói rằng hy vọng những người tài năng có thể thực hiện được ước mơ của mình sao? Có lẽ điều ước của cô đã thành hiện thực." 

 

Sau đó tôi cười toe toét nói: "Tôi hy vọng cô sẽ luôn mở rộng lòng mình, hãy ước thật nhiều." 

 

Lưu Phương Phương nghẹn ngào không nói nên lời khi nhìn biểu cảm của tôi thay đổi. 

 

Đột nhiên, một giọng nam thiếu kiên nhẫn phá vỡ sự im lặng.

 

"Một phòng đầy nhân viên đang đợi cô, xem đoàn phim như vườn hoa nhà cô, còn có sức để đi dạo được?" 

 

Giọng nói nghe quen đến lạ. 

 

Nhìn qua, tôi sợ đến ngây người. 

 

Người đàn ông trước mặt mặc quần tây, áo vest với vẻ mặt tức giận như thể ai đó nợ mình 2,5 triệu, không phải là chủ phòng đó sao! 

 

Giọng tôi run run, tôi chỉ vào anh ta: “Anh, anh…”

 

Chưa kịp nói xong, tôi đã bị anh ta trực tiếp mắng lại: "Anh cái gì anh? Nếu không có vai diễn thì cứ chờ đi." 

 

Sau đó anh ta nhìn Lưu Phương Phương nói: "Còn cô, cả đội đều đã đợi cô hai tiếng rồi. Cô có định chụp ảnh không? Nếu chụp được thì chụp, nếu không chụp được thì ra ngoài." 

 

Lưu Phương Phương ở trong giới, ai mà ngoài mặt không đối với cô ta cũng kính.  

 

Chưa từng chịu loại ủy khuất này. 

 

Lập tức sắc mặt cô xụ xuống, mấy trợ lý của cô tiến tới hỏi: "Anh là ai? Tại sao lại nói chuyện với cô Uyển?" 

 

Một người khác nhìn thoáng qua bảng tên công tác "Trợ lý đạo diễn" của anh ta, càng nói càng thô lỗ: Cũng chỉ là một tên trợ lý, cũng dám hỗn láo như vậy. Nhanh chóng xin lỗi, nếu không chỉ bằng một câu nói của cô Uyển sẽ đuổi việc anh ngay lập tức." 

 

"Cô Uyển? Cô ấy đến muộn thật đấy." 

 

Nói xong, anh ta. nhìn đồng hồ rồi nói: "Cuối cùng tôi hỏi cô, chụp hay không chụp, không thì tôi tìm người khác.” 

 

Người xem càng ngày càng nhiều, Lưu Phương Phương mất bình tĩnh: "Đạo diễn Trương đâu? Để đạo diễn Trương tới xem lũ chó phía dưới sủa như thế nào!" 

 

Trong lúc nhất thời tôi không biết là nên nhắc nhở Lưu Phương Phương về lai lịch bí ẩn của người đàn ông này, hay nên nhắc nhở người chủ phòng này rằng Lưu Phương Phương ở hậu trường có chống lưng và tốt nhất đừng gây rối với cô ấy. 

 

Sau tôi nghĩ lại, hai người họ ai hại ai không liên quan gì đến tôi! 

 

Vì vậy, tôi khôn ngoan chọn cách im lặng xem diễn. 

 

Có lẽ vì biểu hiện ăn dưa quá rõ ràng nên người chủ phòng quay lại chỉ vào tôi: "Muốn làm nữ chính không?" 

 

Việc ăn dưa thực sự đã rơi vào đầu tôi, tôi nhìn vào ánh mắt giận dữ của Lưu Phương Phương. 

 

Trong lúc nhất thời, tôi thực sự không biết phải trả lời thế nào. 

 

Người chủ phòng không quan tâm tôi có trả lời hay không, móc tay tôi nói: “Đi với tôi.” 

 

Tình cờ tôi có chuyện muốn hỏi nên do dự một lúc, tôi cũng bước tới đi theo. “Anh thực sự là chủ tiệm cầm đồ đã cho tôi vay hai nghìn sao?” 

 

“Chu Triệt.” 

 

“Hả?” 

 

Tôi không phản ứng, sau đó tôi nhận ra rằng anh ta đang nói cho tôi biết tên của mình. 

 

“Vậy anh là chủ tiệm cầm đồ hay là trợ lý giám đốc?” 

 

Anh ta không trả lời câu hỏi của tôi, tôi nghĩ tới lời Chu Triệt vừa nói: “Không đúng, nếu anh thật sự chỉ bằng một câu nói có thể đổi vai nữ chính của Uyển Vũ, để tôi làm nữ chính, cũng không đến mức tìm đến tôi mượn tiền quay vòng. Cho nên anh rốt cuộc là ai, tiếp cận tôi có mục đích gì?”

 

“Cô suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi không có năng lực thay thế cô làm diễn viên chính, chỉ là đem cô đến trước mặt đạo diễn diễn, hù dọa đội Uyển Vũ. Dù sao thì tôi cũng đã nói rồi, đồng thời đưa ra quyết định, không phù hợp với tính cách của tôi." 

 

Nghe vậy, tôi nhếch môi nói: "Tôi muốn hỏi, tính cách của anh là gì?" 

 

"Anh vừa mới không nói, chủ tiệm cầm đồ." 

 

Anh ta nhướng mày, "Chủ tiệm cầm đồ, ở bên ngoài dù sao phải tôn trọng một chút, tôi không thể bị người ngoài chê bai mà không cãi lại. ” 

 

Cho nên, tôi không nhận sai, anh ta là chủ tiệm cầm đồ. 

 

Vậy thì tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đây với tư cách là trợ lý đạo diễn... 

 

Trong đầu một đống vấn đề chưa hỏi ra khỏi miệng, anh ấy đột nhiên đưa tay ra đẩy tôi về phía trước, "Chúng ta đến rồi, cô đi đi." 

 

"Đi đâu?"

 

“Tìm đạo diễn, chỉ cần nói với hắn mấy câu, tự giới thiệu, hỏi đường, hỏi kịch bản, muốn gì thì cứ để người của Uyển Vũ thấy cô nói chuyện với đạo diễn là được."

 

Tôi gần như bật cười vì tức giận, cái này thật giống như xem tôi là kiếm mà dùng! 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tiem-cam-do-huyen-dieu/chuong-2.html.]

 

Thế thôi, dù cao hay thấp thì cũng không thể cho tôi thêm năm trăm tệ phí biểu diễn nữa. 

 

Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, Chu Triệt vui mừng trợn mắt nói: "Yên tâm, chỗ tốt không thể thiếu cô.”

 

5.

 

Trên thực tế, đây không phải là lần đầu tiên tôi gặp đạo diễn Trương. 

 

Vài năm trước, đạo diễn Trương đến trường đại học của tôi để tuyển diễn viên và chọn tôi đóng một bộ phim. 

 

Kết quả là tôi đã gặp tai nạn trước khi bộ phim bắt đầu, tôi không còn cách nào khác là phải tạm thời thay thế diễn viên khác. 

 

Người đó chính là Lưu Phương Phương. 

 

Vì bộ phim đó mà Lưu Phương Phương lập tức nổi tiếng, sau đó dựa vào nguồn lực để ngày càng tiến xa hơn. 

 

Và sau khi nằm liệt giường nửa năm, tôi đã mất đi mọi cơ hội. 

 

Rốt cuộc đã lâu như vậy rồi, không biết đạo diễn Trương còn nhớ đến tôi, cô nàng xui xẻo hay không. 

 

Chu Triệt cho rằng tôi rề rà, liền trực tiếp kéo tôi đến chỗ đạo diễn, giới thiệu: “Đạo diễn Trương, diễn viên chúng ta mời là An An.” 

 

Không ngờ đạo diễn Trương vừa nhìn thấy tôi liền sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: “Tôi biết cô ấy, năm đó tôi vẫn muốn chọn cô ấy làm diễn viên chính, bây giờ cô ấy đã lớn như vậy rồi, tôi nhớ lúc đó chân cô bị thương, bây giờ thế nào rồi?” 

 

Trong giới có tin đồn nói đạo diễn Trương là đại mà vương trên trường quay, nhưng ông ấy thực sự khá dễ gần.

 

Tôi nhanh chóng trả lời: “Tôi đã khỏi bệnh rồi.” 

 

Đạo diễn Trương lại khách khí nói thêm vài câu, thuận tiện hỏi Chu Triệt: “Nhân tiện, tôi nghe nói tiền thuê nhà của anh đã đến hạn, đã đủ tiền chưa?”

 

Tai tôi lập tức dựng thẳng lên. 

 

Chu Triệt trên mặt không có biểu tình gì, "Đủ rồi." 

 

Đạo diễn Trương lắc đầu, "Nếu không có đủ tiền thì cứ nói đi, chúng ta không cần khách khí như vậy." 

 

“Không cần, gần đây gặp một tiểu tử có chút ngốc." 

 

Không biết có phải là thật hay không, Chu Triệt nói những lời này, luôn cảm thấy hắn như có như không liếc nhìn tôi một cái.

 

Đây không phải là có chút thô lỗ sao! 

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD

Có lẽ vì chúng tôi đang trò chuyện vui vẻ nên Lưu Phương Phương mới tin đó là sự thật. 

 

Sau khi lẩm bẩm với trợ lý, cô ấy nhanh chóng bước tới. 

 

"Mọi người đang nói cái gì vui vẻ vậy." 

 

Lưu Phương Phương trên mặt treo nụ cười, cùng đạo diễn Trương xin lỗi: ”thật xin lỗi vì để đạo diễn đợi lâu, vừa rồi bất ngờ nhận một bài phỏng vấn, trợ lý của tôi đã đặt trước cho mọi người trà sữa, xin thứ lỗi cho tôi." 

 

Giọng nói của cô ta nhẹ nhàng, như thể cảm giác khó chịu vừa rồi chưa từng xảy ra. 

 

Dù sao đạo diễn Trương trước đây cũng có giao tình với Lưu Phương Phương, cho nên dù đối phương đã nói như vậy cũng không truy cứu. 

 

Ông quay người ra lệnh cho nhân viên chuẩn bị bắt đầu quay phim. 

 

Sau khi đạo diễn Trương rời đi, Lưu Phương Phương đối với tôi lộ ra vài phần đắc ý. 

 

"Thật sự tưởng rằng khoác lên lông gà có thể biến thành phượng hoàng, cô lại muốn cùng tôi tranh đoạt vai chính, cô xứng đáng?”

 

Thật không thể hiểu được. 

 

Trên thực tế, tôi không tiếp xúc nhiều với Lưu Phương Phương ở trường đại học. 

 

Trong trí nhớ của tôi, cô ấy ăn mặc hơi quê mùa, đồng thời cũng rất thu mình và không thích tham gia các hoạt động tập thể.

 

Một người hoàn toàn khác so với bây giờ. 

 

Chuyện của Lưu Phương Phương không liên quan gì đến tôi bây giờ, điều khiến tôi tò mò hơn chính là thân phận của Chu Triệt. 

 

Vai diễn của tôi không quan trọng lắm, phần lớn thời gian đều ở bên cạnh chờ đợi. 

 

Tranh thủ thời gian rảnh rỗi, tôi bắt đầu xem lại các buổi phát sóng trực tiếp trước đây của Chu Triệt, sau đó tôi phát hiện ra một điều kỳ lạ. 

 

Số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của Chu Triệt mỗi lần rất ít, chỉ có 18 người. 

 

Tôi luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ nên đã mượn điện thoại di động của một diễn viên khác, mở một nền tảng âm nhạc nào đó và tìm kiếm “Tiệm cầm đồ không có gì."

 

Kết quả không có gì. 

 

Làm sao điều đó có thể được! 

 

Tôi không tin nên đã thử mấy lần bằng điện thoại của diễn viên khác nhưng vẫn không tìm được phòng phát sóng trực tiếp của tiệm cầm đồ. 

 

“Đi đâu vậy…” 

 

Tôi ngơ ngác, đột nhiên phía trên vang lên một giọng nói: “Cô đang tìm gì thế?” 

 

Tôi sợ đến mức suýt ném điện thoại đi. 

 

Ngẩng đầu lên, Chu Triệt đứng trước mặt tôi, khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn tôi. 

 

Tôi nổi da gà từ cánh tay, trực tiếp bò lên cổ tôi, “Anh, sao anh lại ở đây?” 

 

Chu Triệt vặn vẹo ngón tay cái, “Sợ tôi à?” 

 

Tôi cười khô khan “Sao có thể.”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...