Chạm để tắt
Chạm để tắt

THUỐC HẾT HẠN - 09

Cập nhật lúc: 2024-08-01 17:11:31
Lượt xem: 379

09.

Tôi vừa dứt lời, mọi người liền vây quanh mẹ tôi với lão già kia.

“Lão Từ có phúc lắm đấy nha, vợ đẹp thế này còn gì.”

“Còn mang theo cả hai con lợn, có phải cô này cho ông của hồi môn?”

Lão già gật gật đầu.

Giờ mẹ tôi mới biết, không phải bà ta bán tôi đi, mà là ta bỏ tiền tìm người mua bà ta.

Lão già kia cũng không phải đồ ngốc.

So với bỏ tiền ra mua người với có người mang tiền đến, lão sẽ chọn bên nào, không khó đoán.

Mẹ tôi hét lên, không thể tin được bà ta bị tôi chơi cho một vố.

“Vợ lão từ kêu gì vậy, vui quá à?”

Thôn dân lại bắt đầu trêu chọc.

Mẹ tôi vùng khỏi lão Từ, kêu ầm lên.

“Nhầm rồi, hôm nay là con ranh này vào nhà họ Từ cơ mà, không phải tôi không phải tôi!”

Mọi người quay đầu nhìn tôi, lại lắc đầu, không tin lời mẹ tôi.

“Vợ lão Từ, chị nói gì vậy, ngày nào chị cũng chạy sang nhà lão, chúng tôi còn không hiểu chị à?”

“Với cả, chị thấy con bé còn nhỏ thế, sao có thể, nó là sinh viên đấy.”

“Lão Từ ông nói xem có phải không.”

Lão ta cười hề hề túm lấy tay mẹ tôi.

Người đàn bà này ở t.ù mười năm, đã lâu không làm việc nặng, không tránh được, bị lão túm chặt.

Thôn dân thấy vậy đều hiểu.

Thế là hò reo muốn lão độc thân kia mở tiệc chúc mừng.

“Tôi đi thu xếp cho con vợ tôi đã.”

Lão cười ha hả, cưỡng ép lôi mẹ tôi đi.

Sau đó trong phòng ngủ vang lên tiếng xích sắt và tiếng mụ đàn bà chửi rủa.

“Lão Từ chơi lớn đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thuoc-het-han/09.html.]

Tôi đứng ra, tiếp đón mọi người.

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

“Cháu xin cảm ơn các cô dì chú bác hôm nay đến chúc phúc cho mẹ cháu. Chuyện có hơi đột nhiên, có lẽ chú Từ cũng chưa chuẩn bị kĩ, nên lát nữa chú Từ sẽ mời mọi người đến sau ạ.”

“Cô bé hiểu chuyện.”

Chẳng bao lâu, trong sân chỉ còn lại một mình tôi.

Tiếng mẹ tôi khóc la vang lên trong phòng ngủ, giọng như sắp khàn

“Nhầm rồi! Thật sự không phải tôi!”

“Con tiện nhân, con đ.ĩ đượi, tao g.i.ế.c mày!”

Tiếng bà ta giãy giụa cùng tiếng xích sắt quanh quẩn trong sân nhà họ Từ

Tôi nhìn hai con lợn đang chúi đầu kiếm ăn trong sân, “hiểu chuyện” dắt bọn nó vào chuồng.

Chờ đến khi lão già kia xong việc đi ra, tôi móc ít tiền trong túi ra đưa cho lão.

“Của hồi môn của mẹ cháu.”

Lúc lão vươn tay lấy tiền còn suýt chạm vào tay tôi, khiến tôi sợ co rụt người lại.

Cái sân này, tôi sẽ không bước đến đây thêm một lần nào nữa.

Cho nên tôi để lại một câu: “À đúng rồi, cháu nhốt hai con lợn kia vào chuồng giúp chú rồi đấy, nếu chú có cái gì không nghe lời, cũng có thể nhốt vào đó.”

Sau đó xoay người rời đi.

Quyết tâm không bao giờ bước vào đây thêm một bước.

Tôi đi ra cửa, tiếng đàn bà chửi rủa vẫn còn lải nhải.

Ra đến tận cổng rồi mà vẫn còn nghe rõ mồn một.

“Con tiện nhân, mày hại ch.ết bố vói em mày, bây giờ còn muốn hại ch.ết tao!”

“Cứu mạng!”

“Không phải tôi, thật sự không phải tôi, tôi có tiền, tôi cho ông tiền, ông đi bắt con ranh kia về thả tôi đi đi, nó từng học đại học, nó tốt hơn tôi nhiều!”

Hình như lão già không thích con đàn bà nào hùng hùng hổ hổ.

Rất nhanh, trong phòng cũng chỉ có tiếng đàn bà kêu rên và tiếng tay đ.ấ.m chân đá.

Chậc, mẹ, cứ cảm nhận đi, cảm nhận nỗi tuyệt vọng đời trước con phải chịu ấy.

Tôi vốn tưởng, chuyện này đến đây là kết thúc.

Không nghĩ tới, một tháng sau, tôi lại quay về đây.

Loading...