Chạm để tắt
Chạm để tắt

THUỐC HẾT HẠN - 01

Cập nhật lúc: 2024-07-29 15:03:44
Lượt xem: 562

01.

Tôi sống lại, sống lại cái ngày mà bố uống cốc thuốc hết hạn.

Lúc này, bà nội lần lục trong góc tủ lấy ra một gói thuốc hạ sốt đã hết tám năm.

Rồi lẩm bẩm: “Uống thuốc xong là khỏe ngay ấy mà.”

Giọng bà nội kéo tôi tỉnh táo lại sau giây phút ngẩn ngơ vì được sống lại.

Tôi nhìn ngó cơ thể mình.

Không bị thương, không bị mù, cũng không bị dính dớp phân lợn.

Bà nội gọi em trai, bảo nó mang thuốc cho bố.

Cũng muốn mượn cái cớ này để cho em trai ăn một viên kẹo cũng đã quá hạn.

Thằng em năm tuổi ở trong phòng bố nghịch nhiệt kế, không rảnh để ý đến bà

Bà nội thấy thế, đành phải sai tôi.

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

“Con Phùng kia, đi mang thuốc cho bố mày đi này.”

Tôi lập tức chạy lại bưng cốc thuốc.

Chỉ sợ chậm một chút thì thuốc giảm tác dụng.

Bố dựa vào đầu giường, thấy tôi đến, cũng không nhúc nhích.

Chờ tôi đưa cốc thuốc đến bên miệng ông ta.

Nhìn ông ta uống hết cốc thuốc tôi mới lui ra ngoài.

Mà lúc này không biết thằng oắt con kia đã chạy đi đâu chơi.

Đưa thuốc xong, bà lại sai tôi đi bưng đồ ăn.

Tôi lại chạy đến bưng đồ ăn lên bàn.

Lúc bưng đồ ăn còn liếc thấy thằng em tôi.

Phát hiện nó đang nghịch cắm nhiệt kế vào mấy đĩa thức ăn.

Tôi yên lặng nhớ kỹ một màn này, quay đầu tiếp tục đi lấy cơm.

Mẹ về, đầu tiên là đi nhìn bố, ngay sau đó lại cao giọng bảo tôi để phần cho bố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thuoc-het-han/01.html.]

Bảo tinh thần bố không tốt lắm, để phần thức ăn lát ăn sau.

Tôi lại đi xúc một ít thức ăn từ mấy đĩa đồ ăn không nhiều lắm để phần cho bố.

Đúng lúc đang bới bới thức ăn thì vừa hay thấy một mẩu đầu nhiệt kế bị vỡ trong thức ăn.

Tôi không nói gì, im ỉm gắp nó lên giấu vào chỗ sâu nhất trong đĩa thức ăn.

Đợi tôi mang đồ ăn đi hâm nóng, cả nhà đã bắt đầu động đũa.

Bà nội đẩy đĩa thịt duy nhất trên bàn cơm đến trước mặt em trai, còn gắp cho nó

Trước đây chẳng đến lượt tôi ăn, còn bây giờ á hả, có cho tôi ăn tôi cũng không thèm.

Bởi vì trong đó có thứ hay ho lắm…

Trên bàn có món thịt nào là em tôi ăn phải hơn nửa.

Còn lại chút nước luộc thịt thì bà với mẹ chia nhau ăn.

Tôi yên lặng ăn cơm trắng, cẩn thận gắp hai gắp rau ra ngoài cửa ngồi ăn.

Mẹ nhìn bóng lưng tôi, kinh ngạc.

“Con này hôm nay bị làm sao ấy nhỉ?”

Bà nội liếc tôi, không chút để ý mà trả lời: “Chắc nay nó ngoan đột xuất, thế cũng được, cho nó ăn mấy món này thì phí, con ranh con, không xứng ăn đồ ngon.

Mẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Nó không ăn càng tốt, để dành cho Tuấn Kiệt ăn, Tuấn Kiệt nhà ta không như cái con phải bù thêm tiền này. Cục cưng nghe lời, ăn nhiều thịt đi, chắc chắn lớn lên sẽ cao.”

Mẹ cười, vuốt cái má phồng lên của em trai.

Em trai nghe vậy càng ăn càng hăng.

Tôi liếc em trai, bị mẹ bắt gặp, lại mắng tôi một trận.

Bà ta cho rằng tôi đang nghía thịt trong bát con trai cưng của bả, mắng tôi là đồ hạ tiện, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, còn nói tôi không hiểu quy củ, không nhường cho em trai.

Tôi lại cúi đầu.

Sao tôi lại không cho nó chứ.

Tôi còn ước gì nó ăn nhiều hơn cơ.

Ăn cho căng bụng thì thôi.

Loading...