Thuật Yể.m B.ùa Dân Gian - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-07 17:24:02
Lượt xem: 459

Đúng lúc này, chuông cửa reo lên.

Mẹ tôi ra mở cửa, liền giật mình.

Lão thợ mộc kia cả người đen như than, khuôn mặt gầy hốc hác.

Lão nhìn thấy mẹ tôi liền trực tiếp quỳ xuống.

“Là tôi bị quỷ che mắt, xin cô hãy tha cho tôi lần này đi.”

Mẹ tôi nhìn thấy lão như vậy, lúc đó liền đắc ý nói: “Tôi không phải chỉ là bớt chút tiền lương của ông thôi sao? Ông lại muốn hại cả nhà tôi?”

“Đừng cho rằng chỉ có ông biết hạ bùa yểm, người tôi tìm lợi hại hơn ông đó.”

Lão thợ mộc liên tục kêu lên, khổ sở van nài: “Cầu xin cô, tha cho tôi lần này đi.”

Thấy lão dập đầu lia lịa cầu xin, bố tôi không đành lòng.

Lúc này mẹ tôi mới hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt mỉa mai nói: “Tôi có thể bỏ qua cho ông, nếu như sau này ông còn tiếp tục hạ bùa yểm, thì hãy đợi đấy cho tôi.”

“Sau này tôi sẽ không dám nữa đâu.” Lão thợ mộc vội nói.

Gương mặt mẹ tôi hơi hòa hoãn, rồi mới xoay người đi dập lửa.

Dập lửa xong, viên gạch bị đốt đen kịt.

Lão thợ mộc lại như một đứa trẻ, không quan tâm đến việc gạch kia có nóng hay không, cứ như vậy ôm lấy viên gạch rời đi.

Vừa định rời đi, lão như đột nhiên nhớ ra điều gì, móc ra một quyển sách.

Lão thở dài nói: “Đây là những gì tôi dùng cả đời để học được, cái này đưa cho cô coi như đền tội với cô.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thuat-yem-bua-dan-gian/chuong-7.html.]

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Nói xong lão liền vội vàng rời đi.

Bố tôi liếc nhìn, trên quyển sách này viết bốn chứ, thuật yể/m b/ùa chú.

Ông liền giận tím mặt, lấy quyển sách xé đi.

Mẹ tôi lại giành lấy quyển sách, ôm nó trong lòng nói: “Đừng xé, quyển sách này hữu ích với em.”

“Quyển sách này thì có tác dụng gì chứ.”

“Nó chỉ có thể hại người.” Bố tôi vẻ mặt hoài nghi.

Mẹ tôi lại cầm lấy quyển sách, vẻ mặt hưng phấn nói: “Có thứ này, sau này nếu gặp phải chuyện gì, thì khỏi cần tìm đến Thiết Lão Tam nữa, đỡ mất tiền oan.”

“Chúng ta không hại ai, giữ lại để phòng thân cũng không sao mà?”

Bố tôi nghe xong thì cũng không muốn quản nhiều.

Thế là thời gian sau đó, mẹ tôi liên tục xem và nghiên cứu quyển sách này. Bà như si như dại ôm lấy cuốn sách, vẻ mặt hưng phấn.

Bởi vì tò mò, tôi cũng chạy đến chỗ mẹ hỏi.

“Mẹ, yể/m b/ùa nó là cái gì vậy ạ?”

“Chữ này không phải là chữ ghét trong từ đáng ghét, mà đọc là áp trong “áp chế”. Mẹ tôi không kiên nhẫn nói.”

“Thuật áp bùa yểm? Thật là kì lạ.”

“Có cái gì mà kì lạ. Thuật áp bùa yểm, là pháp thuật có thể áp chế đối phương, lợi hại lắm đấy.” Mẹ tôi liền cười sung sướng nói.

Tôi liền nhớ lại khung cảnh vô cùng tà môn vào đêm hôm đó của mẹ, sợ hãi lắc lắc đầu: “Không phải là thứ đồ gì tốt.”

 

Bình luận

3 bình luận

Loading...