Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thừa Tướng Đại Nhân Cực Sủng Ta - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-10-14 05:58:38
Lượt xem: 393

Tạ Hoài ngẩn người: “Không phải ngươi nói ta cầu hôn không cần mang theo sính lễ sao, ta nghĩ, đã đến rồi, mang theo cấm vệ quân để tăng thêm khí thế cho nhà ngươi, sau này cũng không ai dám bắt nạt ngươi.”

Ồ, hắn nghĩ chu đáo thật, trách cha ta không biết điều.

Tạ Hoài đợi hơi sốt ruột, chọc chọc vai ta: “Đừng ngây ra đó nữa, khuyên cha ngươi đi, cầu hôn xong ngươi còn phải về Quốc Tử Giám học.”

Ta:…

18

Trong phòng, cha ta dựa vào cột ngồi ở vị trí trên, nhìn bằng mắt thường cũng thấy ngồi rất không thoải mái.

Tạ Hoài rất tự giác ngồi vào vị trí khách, vừa mới ngồi xuống, cha ta đã đứng dậy, nịnh nọt nói: “Hay là thừa tướng ngồi trên?”

“Không cần, ở đây không có thừa tướng gì cả, ta đến cầu hôn, lẽ ra phải ngồi ở dưới.”

Cha ta ồ một tiếng, vừa mới ngồi xuống, lại đột ngột đứng dậy: “Ngươi đến cầu hôn? Cầu hôn ai? Công chúa đã c.h.ế.t rồi.”

Ta và Tạ Hoài cùng lật tròng mắt.

“Cha, hắn không thể muốn cưới con sao?”

Cha ta không tin: “Không thể nào, con chẳng có gì cả, ngoài tứ chi phát triển, ta không nghĩ ra được hắn có thể coi trọng con ở điểm nào.”

Ta vừa định phản bác, Tạ Hoài đã cười nói: “Không sai, ta chính là coi trọng tứ chi phát triển của nàng.”

Cha ta không nói nên lời, khó xử một lúc lâu, cố gượng vỗ bàn:

“Ta không đồng ý, chuyện hôn sự này, tuyệt đối không được, thừa tướng đại nhân vẫn nên sao nhà đi.”

Tạ Hoài ngẩn người, hắn cũng không ngờ, vừa rồi còn khóc lóc thảm thiết như vậy mà giờ cha ta lại cứng rắn như thế.

Hắn lại chọc chọc vai ta: “Ngươi khuyên ông ấy đi, để ông ấy đồng ý.”

Ta ngoan ngoãn đứng dậy: “Cha, cha đồng ý đi.”

Cha ta:…

19

“Cha, tại sao không đồng ý vậy?”

Tạ Hoài bị cha ta đuổi đi, mặc ta nói thế nào, ông ấy cũng cúi đầu, c.h.ế.t sống không chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thua-tuong-dai-nhan-cuc-sung-ta/chuong-9.html.]

“Tần Uyển Uyển, con có biết đó là ai không, đó là Tiết Hoài!”

“Là đại gian thần đương triều Tiết Hoài! Con biết có bao nhiêu người c.h.ế.t dưới tay hắn không?”

“Con có biết hắn và đương kim thái tử là tử địch không, hắn hiện tại được thánh sủng nhưng ai biết thánh thượng còn sống được bao lâu?”

“Nếu con gả cho người khác, nhiều nhất chỉ bị bắt nạt nhưng ít nhất vẫn có thể sống nhưng nếu con gả cho hắn.

“Tương lai nếu thái tử tru di cửu tộc hắn, con sẽ là người đầu tiên theo hắn ra pháp trường, thái tử vốn đã có ý kiến với chúng ta, lần này thậm chí còn không cần tìm lý do g.i.ế.c con.”

Cha ta hất tay áo ngồi xuống ghế, nằm bò trên bàn bắt đầu than khóc:

“Trưởng công chúa ơi, người mau nhìn xem đi, thảo dân thật sự không quản được Uyển Uyển, nó người tốt nào cũng không chịu gả, nhất quyết phải đi gả cho gian thần… Người vẫn nên mang theo thảo dân đi đi…”

Ta:…

Giao tiếp với cha ta không có kết quả, ta trở về thư viện.

Tạ Hoài vẫn ngồi trước bàn đá xem sách, đến gần ta mới phát hiện.

Đây là sách gì, đây là tấu chương, quả nhiên ta rất ngu ngốc.

“Cha ngươi đồng ý chưa?”

Ta lắc đầu, chống cằm nhìn hắn: “Ngươi thật sự là thừa tướng sao? Nhìn không giống lắm, bọn họ đều nói ngươi g.i.ế.c người như ngóe, nhưng trông ngươi không giống loại người đó cho lắm.”

Tạ Hoài gật đầu, khóe miệng treo nụ cười: “Cha ngươi vì sao không đồng ý, ta nghe nói để tìm cho ngươi một phu quân, những ngày này ông ta đi khắp nơi cầu hôn, chịu không ít lời khinh thường, sao đến lượt ta, ông ta lại không vui?”

“Những người ông ta đến cầu hôn phần lớn đều là người của thái tử, cha ta tính tình nhu nhược, biết thái tử ghét ta nên muốn tìm một nhà thân cận với thái tử, như vậy sau này nể mặt nhà chồng, ít nhất có thể giữ cho ta một con đường sống.”

“Ngươi thì khác, thái tử ghét ngươi còn hơn cả ta, cha ta nói, thái tử đăng cơ ngươi sẽ chết, đến lúc đó ta phải theo ngươi ra pháp trường, ông không nỡ để ta chết, cảm thấy ta sống chịu chút ức h.i.ế.p còn hơn.”

Tạ Hoài cười rất vui vẻ, ôn nhu như ngọc, không giống chút nào với tên gian thần g.i.ế.c người như ngóe.

“Suy nghĩ của cha ngươi… thật kỳ lạ.”

Nói xong còn không quên khuyên ta vài câu: “Nhưng mà, ngươi cũng đừng trách ông ấy, ta nghe nói cha ngươi không biết chữ, từ nhỏ lớn lên ở trong làng, sau khi lấy mẹ ngươi cũng chỉ an ổn ở trong nhà, những năm gần đây mới dần dần ra ngoài, mở mang tầm mắt, không hiểu chuyện triều đình, cũng không phải lỗi của ông ấy.”

Ta thấy Tạ Hoài nói có lý, lúc mẹ ta còn sống vẫn luôn nói với ta:

“Uyển Uyển, cha con là người không có hiểu biết, gặp phải chuyện bị bắt nạt sẽ không phản kháng, chỉ một mực thuận theo, ảo tưởng như vậy có thể khiến đối phương hài lòng, mong rằng người ta lương tâm phát hiện sẽ tha cho ông ấy, suy nghĩ này ngu ngốc vô cùng, sau này, con đừng nghe lời ông ấy.”

Ta đập mạnh vào bàn: “Chuyện này không nghe lời ông ấy, ta phải gả cho ngươi, ông ấy không đồng ý cũng không được, ngươi có cách nào không?”

DTV

Tạ Hoài buông bút, ngẩng đầu: “Cũng có, ngươi xác định gả không?”

Loading...