Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thừa Tướng Đại Nhân Cực Sủng Ta - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-14 05:56:34
Lượt xem: 299

Sau khi Tạ Hoài giúp ta bôi thuốc xong, ta hớn hở chạy ra khỏi sân.

Nhưng chưa được bao xa, ta đã gặp tiểu thế tử phủ Xương Bình.

Lúc này trời đã tối, hắn dường như đã uống rượu, loạng choạng đi về phía ta.

Xung quanh không có ai, ta chuẩn bị che mặt rồi đánh hắn một trận ra trò. Nhưng chưa kịp ra tay, tiểu thế tử đã có vẻ cảm nhận được điều gì, liền gọi tên ta:

“Tần Uyển Uyển, ngươi đi đâu vậy, đêm khuya thế này, chẳng lẽ đi tìm dã nam nhân?”

Hắn bước đến trước mặt ta, đôi mắt dâm tà nhìn chằm chằm vào ta, rồi xoay quanh vài vòng.

DTV

“Không thể không nói, dáng người của ngươi thật không tệ. Ta nghe nói cha ngươi muốn gả ngươi cho người ta?”

“Chi bằng ngươi ngoan ngoãn nghe theo ý ta, ta sẽ thu nạp ngươi vào phủ, thế nào?”

“Với tính tình này của ngươi, làm thế tử phi thì có chút không hợp, nhưng cho ngươi làm thiếp cũng không sao.”

“Ngươi hầu hạ ta cho tốt, sau này, Thái Tử nể mặt phủ Xương Bình của ta, cũng sẽ giữ lại cái mạng tiện của ngươi để hầu hạ ta.”

“Phịch!”

Ta nhịn không nổi, cuối cùng cũng chẳng nhịn được nữa.

Cái miệng của tiểu thế tử này thực sự quá bẩn, lúc này lại không có ai, hắn cũng đã say.

Người ta vẫn nói rằng sau khi say sẽ quên hết mọi chuyện, nghĩ theo chiều hướng tốt thì có lẽ ta đánh hắn xong, ngày mai hắn sẽ quên sạch.

Càng nghĩ càng thấy hợp lý, từ ban đầu chỉ là thăm dò, về sau ta càng ra tay mạnh hơn, đánh đến mức miệng méo mắt xếch, bọt mép phun ra trắng xóa.

Sau khi đánh xong, sợ bị nghi ngờ, ta còn tốt bụng kéo hắn vào phòng nam sinh.

Sợ rằng ngày mai không có ai làm chứng cho ta, ta do dự một lúc, rồi quay lại đi về phía viện của Tạ Hoài.

Khi bước vào viện, Tạ Hoài đang nằm nghiêng trên giường mềm thưởng trăng.

Thật khó tưởng tượng, một mã phu mà lại có phong thái tao nhã như vậy.

Thấy ta, hắn ngước mắt lên: “Còn chuyện gì sao?”

Ta sờ sờ chóp mũi, bước vào: “Ta sợ nửa đêm đau quá chịu không nổi, nên tính ngủ ở chỗ ngươi đêm nay.”

Tạ Hoài không chút biểu cảm nhìn ta, ta đang nghĩ nếu hắn từ chối thì mình sẽ phải giả vờ ra sao để có thể ở lại, thì hắn lại chỉ tay về phía giường mềm:

“Được, đêm nay ngươi ngủ trên giường mềm, ta ngủ trên giường lớn.”

Ta liền mắt sáng lên, trong lòng đầy ngưỡng mộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thua-tuong-dai-nhan-cuc-sung-ta/chuong-6.html.]

Hắn thật có cá tính, không làm mình thiệt thòi, cũng chẳng cố ý lấy lòng ta, ta càng thích hắn hơn.

13.

Chuyện tiểu thế tử phủ Xương Bình bị kẻ gian tấn công trong đêm nhanh chóng lan khắp học viện.

Tế tửu hỏi hắn có nhìn thấy kẻ đánh không, hắn ôm đầu ấp úng hồi lâu, sợ hãi lắc đầu liên tục:

“Không có ai đánh ta, không có ai đánh ta, ta uống say quá nên tự ngã, thực sự không có ai đánh ta cả.”

Quả đúng là đồ ngốc, khắp người đầy vết gậy đánh mà hắn lại còn mở mắt nói dối rằng không có ai đánh.

Nhưng ta rất vui, hắn thực sự đã quên hết.

Vì tiểu thế tử khăng khăng rằng không có ai đánh hắn, nên dù Tế tửu có muốn giúp hắn cũng không thể làm gì, cuối cùng đành báo cho người nhà của hắn đến đón về dưỡng thương.

Tiểu thế tử vừa đi, Tế tửu liền bắt đầu kiếm chuyện.

Lão già đó đi một vòng quanh học viện, rồi đến sân của ta, chỉ vào cái hố lớn ở cửa viện, vu khống ta:

“Tần Uyển Uyển, ai cho ngươi đào hố trong học viện? Ngươi muốn làm gì?”

“Có phải ngươi biết lão phu mắt kém, cố ý đào cái hố này, mong lão phu ngã xuống gãy xương đúng không?”

Ta lườm một cái, lão già này đúng là mắc bệnh hoang tưởng.

Nghĩ đến việc hắn bị bệnh, ta rất ân cần khuyên nhủ:

“Tế tửu, bệnh tâm thần cần phải chữa sớm, để lâu sẽ biến thành thần kinh.”

“Hiện giờ điều kiện y tế không thể chữa khỏi bệnh thần kinh, nhưng nếu ngươi mắc bệnh này sẽ gây hại cho xã hội.”

“Tự sát thì không sao, nhưng nếu g.i.ế.c người, đến lúc đó để bảo vệ sự an toàn của mọi người, dù bệ hạ có nể tình ngươi cũng phải nghiến răng sai người đánh c.h.ế.t ngươi giữa đường.”

“Bị đánh c.h.ế.t giữa đường rất mất mặt, ngươi nằm đó, quần áo bị đánh rách, không còn che thân, m.ô.n.g trần trước mắt bao người, ai ai cũng thấy rõ. Nếu gặp phải ăn mày, có khi hắn không kiềm chế được mà lôi ngươi đi mất, thực sự là làm nhục phong thái nho nhã.”

Tế tửu tức điên lên, định xông tới đánh ta, nhưng cái hố quá lớn, đến ta còn nhảy lên nhảy xuống cũng hơi tốn sức, huống chi là một lão già xương cốt yếu ớt như hắn.

Lão loay hoay một lúc, càng nghĩ càng giận, miệng lẩm bẩm: “Lão phu không tin ngay cả Thừa tướng cũng không trị được ngươi…”

Rồi hắn quay lưng, tức giận chạy về phía hậu viện.

Ta nhìn theo bóng lưng hắn thở dài, tìm Thừa tướng thì chạy về hậu viện làm gì chứ?

À đúng rồi, ở hậu viện có ngựa, có lẽ hắn định cưỡi ngựa đến phủ Thừa tướng.

Nhưng với thân thể nửa sống nửa c.h.ế.t của lão, liệu có leo lên được ngựa không…

Loading...