Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thừa Tướng Đại Nhân Cực Sủng Ta - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-10-14 05:54:42
Lượt xem: 400

“Lão phu còn cần phải hiểu rõ sao? Những đồng học của ngươi đều bị rắn dọa đến mức quỳ gối trên giường, người run rẩy không ngừng, ngươi còn ép họ lột da rắn nấu canh cho ngươi uống. Vị tiểu thế tử của Quốc công phủ vì chống đối ngươi mà bị rắn cắn, ngất xỉu tại chỗ, mấy đại hán trong nhà phải hợp sức khiêng đi, sống c.h.ế.t chưa rõ, ngươi còn dám nói không phải ngươi bắt nạt người khác?

“Vả lại, ngươi vào Quốc Tử Giám như thế nào, lão phu lại không biết sao?”

“Nữ tử trong triều ta đều hiểu lễ nghĩa, ngươi dù sao cũng là hậu duệ của Trưởng công chúa, sao chẳng học được chút nào sự ôn nhu đoan trang của mẫu thân ngươi, lại giống hệt cha ngươi, trở thành một kẻ thô lỗ…”

Lời của lão học giả còn chưa nói hết, đã bị ta đ.ấ.m ngã.

“Ngươi còn dám nhắc đến mẫu thân ta. Nếu không phải vì mấy kẻ vô dụng như các ngươi, suốt ngày chỉ biết nói lời sáo rỗng, vô tài vô đức, thì mẫu thân ta đâu cần phải ra chiến trường. Giờ đây, người đã hy sinh vì nước, đối mặt với nữ nhi của người, ngươi không chỉ không thấy hổ thẹn, mà còn dám dùng giọng điệu mỉa mai như vậy!”

Nói nữ tử triều ta biết lễ nghĩa? Kinh thành này có ai không biết mẫu thân ta từ nhỏ đã giỏi võ công, cả hoàng thành không ai địch lại. Ngay cả bệ hạ cũng năm ngay ba bữa bị người đánh một trận.

Nếu mẫu thân ta còn sống, mấy người này liệu có dám dùng thái độ đó mà nói chuyện với ta không?

Ta đánh lão Tế tửu một trận, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.

Lão có vẻ như đã gặp nhiều đám công tử nhà quyền quý, nên khả năng chịu đựng mạnh hơn Thái phó một chút. Ngay khi chui vào dưới gầm bàn, lão vẫn còn lớn tiếng:

“Tần Uyển Uyển! Lão phu trị không được ngươi, nhưng có người trị được ngươi.”

“Quốc công cùng các đại thần đã tấu lên bệ hạ, xin Thừa tướng đích thân đến dạy dỗ ngươi. Ngươi cứ mà hung hăng đi, Thừa tướng nổi tiếng là tàn nhẫn, ngay cả bệ hạ cũng phải e dè mấy phần, ngày khổ của ngươi sắp đến rồi…”

Ta hừ lạnh một tiếng, đừng nói là Thừa tướng, chỉ cần kẻ đến không phải là người biết võ Muay Thái, ta đều không sợ.

Bị khiêu khích nên ta không vui, lại chạy sang phòng nam sinh, đánh cho đám công tử tố cáo ta một trận nữa.

07.

Mấy ngày sau đó, ta sống rất nhàn hạ.

Đám công tử nhà giàu bị dọa đến mức ám ảnh tâm lý, bệ hạ vì muốn an ủi phụ thân bọn họ, nên đặc biệt phái một nhóm nữ quan khéo ăn khéo nói đến để vỗ về tinh thần tổn thương của bọn họ.

Thái phó thì xin từ chức, thế nào cũng không chịu đến dạy học nữa, còn Tế tửu thì nói ta ngang bướng bất trị, không muốn dạy dỗ ta, cũng không thèm đến Quốc Tử Giám.

Cả học viện rộng lớn, chỉ còn lại mình ta không có việc gì……

Thời gian một mình thật cô quạnh, nhất là khi không có đối thủ. Sau khi suy nghĩ nhiều lần, ta cũng nhận ra rằng dạo gần đây tính tình ta có phần nóng nảy.

Người mà nóng nảy thì dễ mắc bệnh tim mạch và m.á.u não, để bảo vệ sức khỏe, ta quyết định ra hậu viện cho ngựa ăn để nuôi dưỡng tính tình.

Kết quả, vừa vào chuồng ngựa, ta liền ngây người.

Chỉ thấy trước một con bảo mã hãn huyết đỏ rực, đứng đó là một nam tử áo xám.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thua-tuong-dai-nhan-cuc-sung-ta/chuong-3.html.]

Nam tử đang vuốt ve bảo mã, đầu mày nhíu lại nhẹ nhàng như đỉnh núi xa xăm, vẻ mặt đầy suy tư.

Dù kiếp trước ta đã xem không ít mỹ nam trên ti vi, nhưng vẫn phải thốt lên một câu khen ngợi: Thật là tuyệt sắc!

Ta bước từng bước nhỏ tiến tới, ngẩng đầu hỏi hắn:

“Thần tiên?”

“Mã phu?”

“Cảm ơn.”

Nam nhân nhíu mày chặt hơn, nhìn ta mà không nói một lời.

Khi ta tưởng rằng hắn sẽ không trả lời, hắn nhìn ta đầy u sầu rồi nói:

DTV

“Tiểu Hồng dạo này không thích ăn, có phải tâm trạng nó không tốt không? Nó là ngựa cái, giống với ngươi, chắc là có thể chia sẻ đôi chút. Ngươi có thể khuyên bảo nó không?”

Khuyên, tất nhiên là phải khuyên rồi.

Ta vòng quanh Tiểu Hồng hai vòng, nhìn nó vào thế phòng bị, chân sau sẵn sàng đá bay ta, nghĩ xem làm thế nào để mượn ngựa mà rút ngắn lại khoảng cách với mã phu.

Sau khi đi quanh vài vòng, ta chợt nghĩ ra một cách, liền xách váy chạy về khu nữ sinh, chẳng bao lâu sau đã bắt hai con rắn rồi quay lại, lén thả chúng xuống đất khi con ngựa không để ý.

Quả nhiên, Tiểu Hồng ban đầu còn ủ rũ, nhưng khi thấy hai con rắn thì lập tức dựng cao hai chân trước, hí lên một tiếng kinh hoàng, mắt nó nhìn chằm chằm vào con rắn đang bò tới, tràn đầy nỗi sợ hãi.

Từ nhỏ ta đã thích xem chương trình thế giới động vật, biết rằng ngựa vốn sợ rắn.

Dù có là Hãn Huyết Bảo Mã đã qua huấn luyện, nó cũng sẽ không mất kiểm soát chạy loạn như ngựa hoang, nhưng bản năng vẫn khiến nó không ngừng lùi lại.

Khi con rắn sắp bò tới chỗ Tiểu Hồng, thân nó run bần bật, ta liền nhanh chân bước tới, bắt lấy ngay bảy tấc của con rắn, rồi khéo léo quật chúng ngất xỉu trên mặt đất.

Tiểu Hồng ngây ra, khi nhìn lại ta, trong mắt nó đã không còn chút phòng bị nào nữa, chân sau cũng hạ xuống, thậm chí còn chủ động cúi đầu dụi vào n.g.ự.c ta, tỏ ra rất tin cậy.

Chẳng tốn mấy công sức, Tiểu Hồng ngoan ngoãn ăn cỏ.

Trong khi Tiểu Hồng đang ăn cỏ, mã phu chỉ ngồi yên trên ghế đá, lặng lẽ ngắm lá cây.

Hắn không khen ta, cũng không tỏ ra chán ghét như những người khác vì sự thô lỗ của ta.

Hình ảnh yên bình ấy khắc sâu vào trí óc ta.

Lúc đó ta liền nghĩ, ta nhất định sẽ gả cho mã phu này.

 

Loading...