Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THỨ NỮ THẨM DIỆC ĐỒNG - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-05 10:50:54
Lượt xem: 2,346

“Trong lòng thế tử gia đã có người khác, không leo lên được nhà cao cửa rộng, sao lại đồng ý cưới con chứ? Cưới con rồi lại còn làm nhục con như vậy, thà c.h.ế.t đi cho rồi!”

 

Nói xong, ta định lao đầu vào tường.

 

Mấy nha hoàn, ma ma vội vàng chạy đến giữ ta lại. 

 

Nhất thời, cả cái sân náo loạn.

 

Cuối cùng, Tống phu nhân bị ép phải xuống nước.

 

Bà ta thật sự không ngờ, tiểu thư nhà họ Thẩm như ta, lại có thể làm ầm ĩ như một người đàn bà hung dữ, lại còn tuyên truyền khắp nơi như vậy.

 

Hành động này khiến bà ta trở tay không kịp.

 

Ta cũng là bất đắc dĩ, con gái gả đi như bát nước đã hắt đi.

 

Tống phu nhân này quá vô liêm sỉ, vậy mà sáng ngày thứ hai đã hỏi ta còn trong sạch hay không, hiện tại nhà họ Tống và nhà họ Thẩm đang coi như liên minh mà bà ta còn dám hành động như vậy, nếu ta nhượng bộ, sau này nhất định sẽ bị bắt nạt đến chết.

 

Chờ đến khi mọi chuyện của phụ thân hoàn thành, ông ấy chắc chắn sẽ không quan tâm đến ta nữa, mạng sống của ta sẽ bị nhà họ Tống chà đạp.

 

Vì vậy, ta nhất định phải lập uy trước, không thể để bà ta xem thường.

 

Làm ầm ĩ một hồi, ta lại giả vờ ngất xỉu.

 

Tống phu nhân không dám dạy dỗ ta nữa, bảo ta quay về viện nghỉ ngơi.

 

Điều khiến bà ta tức giận hơn nữa là, đêm tân hôn, Tống Minh An nằm dưới đất, lại còn bị ta hất rượu vào người, rất nhanh sau đó liền bị cảm lạnh, không thể làm việc, bị cấp trên mắng cho một trận. 

 

“Đáng đời!”

Anan

 

Hương Liên lén khạc nhổ. 

 

Đêm tân hôn, nàng ấy canh giữ bên ngoài, nghe thấy lời lẽ lăng nhục của Tống Minh An dành cho ta, vô cùng phẫn nộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thu-nu-tham-diec-dong/chuong-7.html.]

 

Chương 5

 

Tống Minh An bị bệnh, mẹ chồng đương nhiên đổ hết trách nhiệm lên đầu ta, lúc thì sáng sớm bắt ta đứng phạt, lúc lại bắt ta bưng ly trà nóng hổi lên kính trà.

 

Lão bà c.h.ế.t tiệt!

 

Ta âm thầm dò hỏi rõ ràng tình hình của mẹ ruột Tống Minh An, mặc một bộ đồ trắng, hóa trang xong xuôi, nửa đêm xõa tóc, lượn lờ trước cửa sổ phòng mẹ chồng, vừa đi vừa gọi “Ta c.h.ế.t oan uổng quá!”. 

 

Tống phu nhân bị dọa ngất xỉu, tỉnh lại thì ốm liệt giường, không còn tâm trạng nào mà gây phiền phức cho ta nữa.

 

Cuối cùng ta cũng được yên thân.

 

Mấy ngày sau, Tống Minh An khỏi bệnh, hình như đã cam chịu, muốn đến Khúc U viện để động phòng với ta, thái độ kiêu ngạo, như thể đang ban ơn cho ta vậy.

 

Ta thấy ghê tởm, từ chối hắn ta.

 

“Phu quân, thiếp thân không khỏe, không thể phục vụ chàng.”

 

Tống Minh An không dám tin một thứ nữ như ta lại dám từ chối thế tử gia cao quý như hắn ta, hắn ta xác nhận lại một lần nữa: “Nàng không muốn động phòng với ta?”

 

Ta ho khan một tiếng, nói: “Không phải không muốn, mà là không thể.”

 

Tống Minh An cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, sắc mặt u ám: “Nếu không phải vì phụ thân, ta đã không thèm đếm xỉa đến nàng. Hôm nay nàng không cho ta động vào, vậy thì đời này kiếp này, bổn thế tử sẽ không bao giờ động vào nàng nữa!”

 

Ta tức giận trong lòng, vẫn giả vờ ho khan hai tiếng: “Phu quân thông cảm, Diệc Đồng thật sự không tiện.”

 

Tống Minh An tức giận bỏ đi, quả nhiên nửa tháng liền không bước chân vào Khúc U viện nữa.

 

Trong khoảng thời gian này, ta cũng đã nắm rõ tình hình.

 

Hôn lễ của ta và Tống Minh An, chính là một mớ hỗn độn.

 

Nguồn cơn của mọi chuyện, phải kể đến chuyện Ninh Vương gặp chuyện không may lần trước.

Loading...