Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THỬ LÒNG BẠN GÁI - Chương 04

Cập nhật lúc: 2024-08-17 12:32:46
Lượt xem: 1,546

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh mấy năm nay, hắn dịu dàng cẩn thận nói sẽ vĩnh viễn yêu tôi, có vẻ chân thành tha thiết.

 

Vô số hình ảnh đan xen nhau.

 

Ở giữa chính là khuôn mặt của Giang Hạ Dã.

 

Tôi cảm thấy đầu mình như bị ai đó đ.ấ.m mạnh một cái.

 

Mỗi một đòn đều khiến tôi không tài nào thở nổi.

 

Ngay cả thân thể cũng run rẩy lợi hại.

 

Yêu hay không yêu, chẳng lẽ hắn không cảm giác được sao? Tại sao phải đối xử với tôi như vậy?

 

Trong nháy mắt, lý trí đã nói cho tôi biết đây chính là lúc tôi phải ngả bài với hắn.

 

Một mình tiêu sái rời đi.

 

Hắn lại nâng mặt tôi lên hỏi: “Niệm Niệm, em làm sao vậy, tại sao lại run rẩy như thế? Chẳng lẽ căn bệnh trầm cảm kia lại tái phát sao?”

 

 

A.

 

Đó không phải là điều hắn muốn thấy sao?

 

Còn giả vờ cái gì?

 

Vì vậy tôi tránh khỏi vòng tay hắn, khàn khàn hỏi hắn: “Giang Hạ Dã, căn bệnh ung thư của anh là giả phải không?”

 

8.

 

Tôi không biết hắn đang nghĩ gì ngay lúc này.

 

Hắn sẽ nghĩ lời nói dối đã bị vạch trần, không bằng nói trắng ra cho tôi biết rằng hắn không cam lòng.

 

Hay là giả vờ nghe không hiểu, sau đó lấy tờ báo cáo kia rời đi, coi như đã chia tay.

 

Mà tôi cũng nghĩ rằng chúng tôi nên dừng lại tại đây.

 

Buông tha cho nhau.

 

Nhưng sau khi trầm mặc một lúc lâu, hốc mắt Giang Hạ Dã ửng đỏ nhìn tôi: “Niệm Niệm, trước khi có chẩn đoán chính xác, anh đã muốn chia tay với em, anh thật sự rất sợ sẽ liên lụy đến em. Cho nên suốt tháng này, anh mới quyết tâm lạnh nhạt với em như vậy. Anh cho rằng em sẽ không phát hiện ra, cứ để anh lặng lẽ biến mất là tốt rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thu-long-ban-gai/chuong-04.html.]

Nói dối.

 

Nếu hắn thật sự không muốn tôi biết thì hắn sẽ không để tờ giấy chẩn đoán ở nhà tôi.

 

“Nhưng anh không nỡ rời xa em, không gặp được em là sẽ nổi điên. Suốt một tháng qua, anh đã bị tưởng niệm và bệnh tật tra tấn đến nỗi không muốn sống, trong đầu chỉ có bộ dáng của em mà thôi. Cho nên anh mới tới đây.”

 

“Hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh, cho dù là thời khắc cuối cùng, anh cũng muốn em ở bên cạnh anh.”

 

Tôi chậm rãi nhắm hai mắt lại.

 

Vẫn tiếp tục kế hoạch của anh phải không, Giang Hạ Dã.

 

“Niệm Niệm, em có chuyện gì sao? Có muốn anh lấy thuốc cho em không?”

 

Sao hắn có thể dùng thái độ quan tâm làm ra chuyện đả thương người như vậy chứ?

 

Tôi hung hăng nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng đè nén cảm xúc xuống.

 

Sau đó đưa tay ôm lấy hắn: “A Dã, em sẽ cùng anh trị liệu thật tốt. Anh sẽ khá hơn mà thôi.”

 

“Nếu như không khỏi, em sẽ đi theo anh.”

 

Trong một khoảnh khắc, tôi cảm nhận được sống lưng cứng đờ của Giang Hạ Dã.

 

Nhưng cuối cùng hắn không nói gì cả.

 

Giang Hạ Dã, vậy chúng ta chơi một chút đi, xem rốt cuộc ai là kẻ chiến thắng.

 

9.

 

Giang Hạ Dã được đưa vào bệnh viện tư nhân quý tộc mà hắn đã sắp xếp từ trước.

 

Tôi đứng ở ngoài cửa, nhìn một đám người vây quanh hắn giả vờ giả vịt, không có nửa phần bi thương.

 

Phía trước là một cô gái có diện mạo khá xinh đẹp, đ.ấ.m nhẹ n.g.ự.c hắn: “Vậy cậu còn có thể đua xe cùng tớ không vậy?”

 

Giang Hạ Dã cười khẽ: “Con gái còn đòi đua xe cái gì chứ? Cẩn thận sau này không gả chồng được đâu.”

 

Cô gái kia tức giận bĩu môi, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp đáng yêu: “Hừ, không phải cậu đã hứa với tớ, nếu 30 tuổi còn chưa kết hôn thì sẽ kết hôn với tớ sao?”

 

Giang Hạ Dã nhéo mặt cô gái, mang theo chút cưng chiều.

 

“Đừng lãng phí thời gian ở chỗ tớ nữa, tớ có bạn gái rồi.”

Loading...