Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thoát Khỏi Xiềng Xích - 03.

Cập nhật lúc: 2024-09-02 09:24:28
Lượt xem: 76

Chủ tịch xã nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, "Con gái ông giỏi giang, thi đỗ vào cấp ba chỉ cần tám trăm ngàn, hơn nữa, có thể xin vay vốn học sinh."

 

"Dù thế nào đi nữa, cũng không thể để đứa con duy nhất đạt điểm cao của xã không được đi học."

 

"Lão Lý bên kia tôi đã cho người qua nói rồi, các ông từ bỏ ý định bán con đi."

 

Nhìn bố mẹ tôi gật đầu lia lịa, đoàn người đó mới rời đi.

 

Căn phòng bỗng nhiên trở nên trống trải, tôi trở nên nổi bật.

 

Bố tôi không nói một lời, bắt đầu cởi thắt lưng, mẹ xông tới đè tôi xuống,

 

"Có phải mày đi tìm người không?"

 

"Mày làm tao mất mặt mày đắc ý lắm hả?"

 

"Một con bé xấu xa còn biết tìm người ép tao à?"

 

"Học học học, tao nghĩ không học c.h.ế.t mày!"

 

Mùa hè quần áo mỏng, lưng tôi đau rát, tôi muốn hỏi tại sao em trai được đi học mà tôi lại không được,

 

Mười lăm triệu có thể bỏ ra, thực sự không có tám trăm ngàn sao?

 

Nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, họ sẽ không trả lời, chỉ đánh tôi nặng hơn.

 

Tôi cũng không muốn nghe câu trả lời của họ, chỉ cần cho tôi đi học là được.

 

Cấp ba rất vất vả, nhưng cũng rất hạnh phúc.

 

Khi giáo viên chủ nhiệm gọi điện báo tin vui cho tôi, cả gia đình họ đang quây quần trước máy tính, hồi hộp tra điểm cho em trai.

 

"Alo, Mạnh Đình? Mạnh Đình? Em có nghe không?"

 

Tôi vội vàng tỉnh lại, "Dạ, em nghe đây thầy."

 

"Em đã tra điểm chưa?"

 

Tôi mím môi, nghe tiếng cười nói vui vẻ từ phía em trai, "Chưa ạ, thầy."

 

"Chúc mừng em, em được 666 điểm, đứng đầu lớp mình và xếp thứ mười toàn trường."

 

"Thật vậy ạ!" Tôi thở phào nhẹ nhõm, với số điểm này chắc có thể chọn được nhiều trường lắm.

 

"Tất nhiên rồi, ngày mai trường sẽ tổ chức buổi tư vấn chọn nguyện vọng, nếu em quan tâm thì có thể đến nghe."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thoat-khoi-xieng-xich-kvfu/03.html.]

"Dạ vâng, em nhất định sẽ đi."

 

Tôi cúp máy và bước vào phòng em trai.

 

"Ra rồi, ra rồi!"

 

"Wow, Chí Viễn giỏi quá, được 250 điểm cơ đấy."

 

"Đúng đúng, có thể vào trường nghề trong thành phố rồi."

 

"Tối nay bảo Mạnh Đình làm món gì ngon ngon để chúc mừng Chí Viễn nào!"

 

Họ mừng rỡ nói chuyện không ngừng, dường như chẳng hề biết trong nhà còn một người cũng thi đại học năm nay.

 

"Mẹ."

 

Tôi gọi một tiếng, chẳng ai nghe thấy, cho đến khi em trai bực bội, đuổi bố mẹ ra ngoài để chơi game, họ mới thấy tôi đứng ở cửa.

 

"Con thi được…"

 

Chưa kịp nói hết câu, bố tôi đã ngắt lời, "Thi thi thi, thi cái gì mà thi, cho mày học cấp ba là tốt lắm rồi, suốt ngày chỉ biết tốn tiền, nhà này lấy đâu ra tiền mà nuôi cả hai đứa vào đại học!"

 

"Đúng đúng," mẹ cũng hùa theo, "Mạnh Đình à, con đã trưởng thành rồi, kiếm chồng giàu mà gả là được rồi, em trai con không giống vậy, nó phải làm rạng danh cho nhà họ Mạnh chúng ta!"

 

Cơn giận dâng lên trong lòng, tôi liền hét lên, "Nhưng con được 666 điểm."

 

Họ im lặng trong chốc lát, rồi bố tôi lên tiếng, "Thì sao?"

 

"Đáng lẽ tao phải gả mày đi từ lâu rồi, còn để mày suốt ngày ăn với uống của nhà này."

 

"Tao thấy, mày hoặc đi lên thành phố tìm việc, hoặc là mau chóng lấy chồng đi."

 

"Đừng có suốt ngày làm chướng mắt tao."

 

Như bố mẹ mong muốn, tôi lên thành phố làm việc.

 

Nhưng thật ra chỉ để tiện đăng ký học đại học tại quán net, cũng để dành tiền học đại học.

 

Tôi cố ý chọn làm ở quán nướng của nhà bạn học.

 

Ông chủ cưng chiều bạn ấy, nên cũng rất quan tâm đến đứa nhỏ như tôi phải ra ngoài làm việc sớm, thậm chí đôi khi còn cho tôi ăn cùng với họ.

 

Tôi đã nói với ông chủ rồi, lương 1500 thì nói với người ngoài là 1000 thôi, số còn lại sẽ đưa riêng cho tôi.

 

Nhà không bao giờ cho tiền, một xu cũng không cho.

 

Loading...