Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THOÁT KHỎI CÂU CHUYỆN CỔ TÍCH - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-03 14:35:15
Lượt xem: 706

Tôi cúp máy, mang theo hành lý bước xuống tàu.  

 

Ở cổng ga, tôi lao vào vòng tay của ba mẹ.  

 

"Con về rồi đây, con về rồi đây."  

 

"Khi con đi, ba mẹ có giúp con chăm sóc cánh đồng hoa nhỏ không?!"

 

18  

 

Khi Điền Trình từ chối để Thiếu Dã mua vé cho cô, Thiếu Dã thực sự rất bực bội.  

 

Phản ứng đầu tiên của anh là:  

 

"Cô ấy có phải đang cố ý trì hoãn để không phải đi không?"  

 

Thậm chí anh còn nghĩ nếu cô không rời đi trước buổi trưa ngày mai, anh sẽ cho người vứt hành lý của cô ra ngoài để buộc cô phải đi.  

 

Bất ngờ là Điền Trình đã rời đi vào giữa đêm.  

 

Giống như cô đang nóng lòng muốn trốn khỏi anh.  

 

Thiếu Dã im lặng một lúc lâu, tự nhủ rằng như vậy cũng tốt.  

 

Cuối cùng, anh có thể công khai ở bên Mạnh Tâm Đường.  

 

Nhưng trong bữa sáng, anh vẫn ném đôi đũa xuống bàn.  

 

Trong lòng như có một ngọn lửa vô danh bùng cháy.  

 

Thiếu Dã nhếch môi, cười lạnh lùng.  

 

"Thật không biết điều chút nào."  

 

Anh hỏi Lý Huy:  

 

"Chẳng phải tôi đối xử với cô ấy tốt hơn cậu à?"  

 

"Cô ấy nhờ cậu đưa ra ga, nhưng khi rời đi lại không thèm nói với tôi một lời."  

 

Lý Huy nhai kẹo cao su, cố ý dùng giọng điệu thản nhiên để chọc tức anh.  

 

"Bởi vì Tiểu Trình cảm thấy ghê tởm anh thôi."  

 

"Hôm đó ở trung tâm mua sắm, chúng tôi đều thấy hết rồi."  

 

Trong lòng Thiếu Dã đột nhiên cảm thấy lo lắng.  

 

Anh không hề nghĩ đến việc làm tổn thương Điền Trình.  

 

Chỉ là...  

 

Anh không thích cô ấy nhiều như vậy.  

 

Sau khi ở bên Mạnh Tâm Đường, Thiếu Dã đối xử với cô ấy tốt hơn trước đây rất nhiều.  

 

Anh gần như không nghĩ đến Điền Trình nữa.  

 

Nhưng thỉnh thoảng anh lại có cảm giác khó chịu.  

 

Cảm giác này thường xuất hiện khi anh ôm hoặc hôn Mạnh Tâm Đường.  

 

Một buổi tối nọ, Thiếu Dã nhìn thấy một món ăn trên bàn.  

 

Anh theo bản năng ra lệnh cho bà Lý.  

 

"Đem món này đi."  

 

"Cô quên là Điền Trình dị ứng với hải sản à?"  

 

Bà Lý thở dài và nói nhẹ nhàng:  

 

"Thiếu gia, Điền Trình đã rời đi được nửa năm rồi..."  

 

Thiếu Dã sững lại.  

 

Vì một lý do nào đó, cuối cùng anh vẫn bảo bà Lý đổ món ăn đó đi.  

 

Tối hôm đó, anh từ chối lời mời đi chơi của Mạnh Tâm Đường.  

 

Anh ngồi thất thần trên ghế xoay chơi game.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thoat-khoi-cau-chuyen-co-tich/chuong-6.html.]

Anh cảm thấy...  

 

Có lẽ anh đang nhớ Điền Trình.  

 

19  

 

Sau khi tốt nghiệp cấp ba vào mùa hè đó, tôi lại gặp Thiếu Dã và Mạnh Tâm Đường.  

 

Lần này là tại nhà trọ ở thị trấn của tôi.  

 

Họ đến đây để du lịch.  

 

Tôi đang ôm nhiều bó hoa hướng dương thì vô tình đụng vào Mạnh Tâm Đường.  

 

"Hừ, cô đi kiểu gì thế?"  

 

Cô ấy ôm chặt túi xách, vừa đau vừa phàn nàn.  

 

Tôi cố gắng thò đầu qua đám hoa.  

 

"Xin lỗi nhé."  

 

Mạnh Tâm Đường nhìn thấy tôi, ánh mắt ngưng lại một chút.  

 

Ngay sau đó, cô ta lườm Thiếu Dã đang đứng nhìn chằm chằm vào tôi.  

 

Mạnh Tâm Đường nhanh chóng cười lại, kéo kính râm xuống mũi, mỉm cười.  

 

"Hóa ra là cô à."  

 

"Thôi, tôi không thèm chấp với cô."  

 

"Dù sao cô cũng không đền nổi đâu."  

 

Tôi tức tối di chuyển những bó hoa hướng dương sang một bên, nhìn thẳng vào cô ta.  

 

"Bao nhiêu tiền, tôi đền cho."  

 

Nhà tôi ở thị trấn có hai nhà trọ, có xe có nhà, còn có cả cánh đồng hoa.  

 

Làm sao mà không đền nổi một cái túi xách chứ.  

 

Mạnh Tâm Đường giơ một ngón tay lên.  

 

"Cộng cả phí mua hàng, là 1 triệu."  

 

Đầu tôi lập tức cúi thấp hơn cả những bông hoa hướng dương héo úa.  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Thiếu Dã kéo Mạnh Tâm Đường lại, nói khẽ với tôi.  

 

"Cô ấy chỉ đùa thôi, cô đi đi."  

 

Mặt tôi đỏ bừng, nhỏ giọng xin lỗi Mạnh Tâm Đường rồi rời đi.  

 

Tôi chỉ mong họ sẽ rời khỏi đây trong một, hai ngày. 

 

Gần 11 giờ đêm, tôi đang trực ở quầy lễ tân.  

 

Điện thoại bất ngờ reo lên.  

 

"Xin chào, đây là nhà trọ Trái Cam Chín."  

 

Đầu dây bên kia im lặng.  

 

Vài giây sau, giọng nói khàn khàn của một chàng trai truyền qua đường dây điện thoại.  

 

"Điền Trình."  

 

Là Thiếu Dã.  

 

"Tôi bị lạc đường, điện thoại sắp hết pin, không định vị được. Cô có thể đến đón tôi không?"  

 

Phiền phức thật.  

 

Bố tôi đã đi ngủ.  

 

Bây giờ chỉ có một cô gái nhỏ hơn tôi vài tháng, cùng trực với tôi ở quầy lễ tân.  

 

Tôi dùng WeChat của nhà trọ để kết bạn với Thiếu Dã.  

 

Sau khi anh ta gửi định vị, tôi leo lên chiếc xe ba bánh màu hồng của mình để đi đón anh ta.  

 

Thiếu Dã chẳng hiểu sao lại đi lạc đến tận con đường ven đê.  

Loading...