Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thờ Quỷ Núi - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-09-21 13:04:10
Lượt xem: 411

Tôi lớn lên ở một ngôi làng nhỏ trên núi, đường núi gập ghềnh lại sâu hun hút, để đến nơi thì phải đi bộ hàng chục km từ thị trấn gần nhất.

Từ lúc tôi bắt đầu có ký ức đến giờ tôi chưa hề gặp bố mẹ mình, tôi được ông bà nội nuôi lớn.

Họ nói với tôi, rằng bố mẹ tôi đã vào thị trấn làm việc rồi.

Tôi biết họ đang nói dối tôi. Ông bà đã lớn tuổi rồi nên già lẩm cẩm, mỗi lần lại nói một tên huyện khác nhau.

Nhưng điều đó không quan trọng, ông bà nội đối với tôi rất tốt.

Người trong làng nghèo khổ, dựa vào núi để kiếm cái ăn, cái mặc, thanh niên trai tráng trong thôn làng lên núi săn bắn, may mắn thì cả thôn sẽ ăn được vài bữa thịt.

Nhưng việc săn b.ắ.n rất nguy hiểm, đã nhiều người một đi không trở lại rồi.

Gia đình chúng tôi chỉ có hai người già và một đứa nhỏ, chúng tôi chỉ trồng một ít rau để gắng gượng qua ngày.

Năm tôi mười hai tuổi, trong làng xảy ra chuyện lớn.

Gia đình họ Vương ở đầu thôn có người ch/ết rồi.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

1.

Người quá cố tên là Vương Liên, có hai đứa con trai.

Họ Vương là gia đình giàu có nhất làng, họ không chỉ giàu có mà còn rất uy tín.

Nhà ông ta chỉ cách nhà tôi vài trăm mét, tin ông mất đã được cô con dâu thứ hai đến báo tin.

Khi dì ấy đến, tôi đang chơi ném đá ở cửa nhà, dì ấy đứng trước mặt tôi.

"Lý Thúy, ông bà nội con có ở nhà không?"

Cô con dâu thứ hai che khuất ánh nắng, tôi ngẩng đầu nhìn, dì ấy có chút khuyết điểm, miệng hơi to một chút.

Dì ấy nhìn tôi mỉm cười khiến tôi đột nhiên cảm thấy cả người đều ớn lạnh.  Với bản năng của một đứa trẻ, tôi cảm thấy hôm nay dì ấy có gì đó khác lạ.

Nỗi sợ hãi làm tôi bật khóc.

Con Ve Chó đang ở bên cạnh tôi lao ra sủa dì ấy. Con Ve Chó là con ch.ó đen được gia đình tôi nuôi, từ nhỏ đã cùng tôi lớn lên.

Nó vẫn luôn rất ngoan ngoãn, nhưng nó lại bất ngờ trở nên hung dữ, sủa rất tợn.

Bà nội từ phòng nghỉ đi ra, nhìn thấy cô con dâu thứ hai đang dỗ dành tôi, hỏi rõ chuyện thì thở dài một hơi.

"Con nhóc này không phải nhát gan, mà là hồn phách nhẹ."

Khi tôi còn nhỏ, bà nội từng xem bói mệnh cách, nói rằng tôi bát tự tôi cực âm, dễ sợ hãi cũng dễ dính phải thứ ô uế.

Cô con dâu thứ hai không trả lời bà nội mà dùng ống tay áo lau mắt.

"Lần này nhà chúng ta phải làm phiền bà Lý rồi, đám nhỏ tụi con, lại xảy ra chuyện lớn như vậy, thật sự là..."

Nói xong, lại bắt đầu nức nở từng hồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tho-quy-nui/chuong-1.html.]

Đợi sau khi người rời đi, ông nội tôi bước ra khỏi phòng nghỉ, khi còn trẻ, ông đi săn và bị thương ở chân nên trong sinh hoạt hằng ngày cứ thế khập khiễng di chuyển.

Sau một lúc lâu, ông mới nói.

“Ông Vương Đầu c.h.ế.t rất kỳ quái, tốt nhất chúng ta không nên đi.”

Cái c.h.ế.t thì có gì kỳ lạ?

Tôi nhìn bà, bà lắc đầu.

“Ai cũng biết cả, chó trong làng đã sủa suốt một đêm, bộ dạng khi c.h.ế.t của ông ta cũng rất khiếp đảm.”

Nói xong, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hãi, dường như nhớ ra điều gì đó.

Tôi chưa nhìn thấy xác của ông Vương, nên tôi cúi đầu và tiếp tục thảy những viên đá của mình.

2.

Đám tang của ông Vương, đến cuối cùng thì bà nội vẫn quyết định đến dự.

Chẳng vì gì cả, người trong làng ai cũng nghèo, chỉ khi tổ chức đám cưới và đám tang mới là những ngày hiếm hoi được ăn thịt, lại còn là thịt của nhà người khác.

Bà nội là trưởng lão trong làng, khi đến đó bà phải giúp thu xếp mọi việc vậy nên không phải trả đồng phúng điếu nào.

Bà ấy còn cố ý đưa tôi theo, còn bảo tôi ngồi cùng bàn với vài người hàng xóm lớn tuổi khác.

"Thúy Thúy ăn nhiều vào nhé, ăn nhiều thì mới cao lên được."

Đám tang rất nhanh đã bắt đầu, lần đầu tiên tôi đến dự đám tang, được người khác bế vào sảnh lớn.

Đi vào, bên trong sảnh lớn là ông Vương được đặt trên tấm ván, mọi người trong làng đều biết ông ta, phải cúng bái riêng và chờ người nhà trả lễ.

Tôi vừa vào cửa, đã cảm thấy sảnh lớn rất mát mẻ, thời tiết tháng 8 lại mát đến mức khiến cho tôi rùng mình.

Nhưng những người xung quanh dường như không có gì bất thường. Họ lặng lẽ bước vào, tôi vì quá nhỏ bé nên chỉ có thể đi theo dòng người đi sâu vào trong.

Sảnh lớn ở nông thôn không làm cửa sổ, thời điểm này đã chập choạng chiều, bên trong phòng rất tối, khuôn mặt của ông Vương bị che khuất bởi bóng tối, tôi cũng không dám nhìn kỹ.

Khi người hàng xóm dẫn tôi đến bái lạy, tôi cúi lạy ba lần rồi ngẩng đầu lên, vì đứng quá gần nên tôi có thể nhìn thấy rõ hình dáng của ông Vương.

Cơ thể ông ta uốn cong một cách vặn vẹo khó tả, vị trí hốc mắt của ông trở thành hai lỗ đen xì, như thể ai đó đã khoét nhãn cầu đi mất. Tuy nhiên, từ những nếp nhăn trên khuôn mặt có thể thấy rằng, trước khi c.h.ế.t thì mắt ông đã mở ra rất to, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, như thể ông ta đã nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ hãi hùng vậy.

Cảnh tượng kỳ lạ này khiến tôi cảm thấy toàn thân càng lạnh hơn nhưng không biết thế lực nào đó đã giữ đầu tôi không cho quay đi.

Sau đó, tôi nhìn thấy miệng người c.h.ế.t mở toạc ra, một nụ cười toe toét quá mức, kéo đến tận mang tai, như thể ông ta đang cười với tôi.

"Aaaaaaa!!!"

Tôi hét to, người hàng xóm ngay lập tức bước đến đỡ lấy tôi, nhiều người bắt đầu vây quanh tôi.

"Ông ta cười kìa, ông Vương cười kìa!"

 

Loading...