Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THIẾU NỮ HUYỀN HỌC CỐ VI - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-09-23 09:29:59
Lượt xem: 574

1.

Cha tôi là một đạo sĩ của một Đạo quán. 

 

Nhưng Đạo quán của chúng ta chỉ có hai người. 

 

Tôi và cha tôi. 

 

Sau khi mẹ tôi mất, cha tôi đưa tôi lên núi sống, nơi ông gọi là nơi rèn luyện nhân cách đạo đức. 

 

Nhưng tôi biết ông ấy chỉ coi trọng loại sâm rừng trên ngọn núi này thôi. 

 

Khi xung quanh không có ai, ông suốt ngày đào bới trong núi với chiếc túi rách trên lưng. 

 

Nhưng vừa có người đến, ông sẽ lập tức lấy trong tủ ra bộ đạo bào quý giá của mình rồi đi ra ngoài đón khách một cách trịnh trọng. 

 

Tôi không biết cha tôi đã lừa dối tôi như thế nào. Những người đó đối xử với cha tôi một cách cứng kính và yêu thương tôi. 

 

Nhưng tôi thực sự sợ rằng một ngày nào đó thứ đến trước cửa Đạo quán của tôi không phải là một chiếc siêu xe mà là xe cảnh sát. - 

 

Tôi muốn ra khỏi núi nên đã học tập chăm chỉ. 

 

Không nghĩ tới, tôi tùy tiện tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, vậy mà đậu 985. 

 

Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi vui đến nỗi ăn hết năm bát cơm. Cha tôi cau mày, ông ấy không muốn tôi xuống núi. 

 

Từ lâu ông ấy đã nói với tôi rằng tôi là thiên tài về huyền học và công việc kinh doanh của gia đình chúng tôi có thể phát đạt trong tay tôi. 

 

Tôi chỉ trợn mắt. 

 

Ông ấy muốn tôi trở thành kẻ nói dối? 

 

Tôi mới không muốn—

 

Tôi suốt đêm chạy xuống núi, nhưng lại gặp bố tôi ở lưng chừng núi. 

 

Mặc dù cha tôi ngày thường lôi thôi lếch thếch nhưng khi khoác lên mình bộ đọ baog màu xanh nước biển, trông ông vẫn có chút tiên phong đạo cốt. 

 

Ông vuốt bộ râu không tồn tại của mình, liếc mắt một cái, tôi có tật giật mình - 

 

"Thủy Sơn kiển, khảm thượng cấn hạ.”

(là tên quẻ thứ 39 trong hệ thống 64 quẻ của Kinh Dịch. Toàn quẻ do đó có ý nghĩa là sự đình lại trong nguy hiểm, chẳng có lối thoát nào. Trong đoán quẻ, điều này có nghĩa rằng bản thân đang gặp phải tình trạng lưỡng nan, tiến đến cũng không được mà lui về cũng không xong.)

 

Ông ấy chỉ vào sáu đồng xu trong tay và giải thích cho tôi. 

 

“Con gái, không phải cha không cho con đi, chỉ là cha đã tính toán rồi, chuyến đi này con có thể sẽ gặp rất nhiều khó khăn.” 

 

“…” 

 

Lừa dối. 

 

Sau đó là lừa dối. - 

 

Tôi không để ý đến một lời cha tôi nói, nhưng vừa xuống núi, miệng quạ của ông đã linh nghiệm. 

 

Tôi nhìn thấy ba con ch.ó hoang trông rất hung ác đang đứng trước mặt, nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh bao thịt trên tay tôi... 

 

Tôi sẽ không đi sâu vào chi tiết về khung cảnh hoành tráng của cuộc so tài giữa tôi và ba con ch.ó hoang. Tóm lại là tôi không thua. Cuối cùng thì không ai được ăn bánh bao nhân thịt. 

 

Thật đáng tiếc khi bộ trang phục tôi cẩn thận lựa chọn để ra mắt tỏa sáng trước các bạn cùng lớp mới lại bị chó xé nát.

 

Không có biện pháp. 

 

Tôi tìm một nhà vệ sinh công cộng, định lấy trong túi ra hai bộ quần áo sạch để thay. 

 

Nhưng... ngay lúc tôi mở túi ra. 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Tôi choáng váng. 

 

Tôi dụi mắt nhìn đống giẻ rách trong túi. Gỗ tế đàn, thanh kiếm đồng xu cổ, la bàn kim cương... và chiếc áo choàng đạo bào thêu chỉ vàng này mà tôi đang cầm trên tay. 

 

Khá lắm.

 

Chuyện gì đang xảy ra vậy? 

 

Ngẩn ngơ hồi lâu, tôi mới ý thức được- 

 

Tôi đây ra cửa quá vội vàng, đã lấy nhầm túi xách của cha!

2.

Tôi lấy hết dũng cảm khoác lên mình chiếc áo đạo bào của cha, đen mặt mà lao đến trường. 

 

Trên đường đi, chiếc xe không bị hỏng thì bị văng nước, nói chung, không có gì suôn sẻ cả. 

 

Sau bao vất vả tôi cũng đến được trường, trước cổng trường bằng phẳng thế mà thôi lại ngã sõng soài ra đất.

 

Vô duyên vô cớ làm trò cười cho mọi người xung quanh.  

 

Khi tôi chuẩn bị đứng dậy khỏi mặt đất, tôi nghe thấy tiếng động cơ ô tô trầm thấp dừng lại cách tôi không xa. 

 

"Wow! Là một chiếc Bentley!" có người trong đám đông kêu lên. 

 

Tôi quay lại nhìn, một chữ "B" có cánh chỉ cách một sợi tóc là có thể đập thẳng vào mặt tôi. 

 

Nhìn những ánh mắt ngạc nhiên và ghen tị của những người xung quanh, lòng tôi đầy bối rối. 

 

Chiếc xe này có thể được nhìn thấy hàng ngày ở lối vào Đạo quán của tôi. 

 

Lạ lắm vậy sao? 

 

Giây tiếp theo, một người bước ra khỏi chiếc Bentley. 

 

Tập trung nhìn vào. 

 

Là một người đẹp. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thieu-nu-huyen-hoc-co-vi/chuong-1.html.]

Người đẹp có mái tóc đen, dài thẳng, mặc một chiếc váy trắng sạch sẽ và đi đôi cao gót tinh xảo bước thẳng về phía tôi. 

 

"Bạn học, bạn không sao chứ?" 

 

Cô ấy một bên quan tâm, một bên đưa tay về phía tôi, dưới sự giúp đỡ của cô ấy, tôi khập khiễng đứng dậy. 

 

Có lẽ vì lần đầu gặp nên tôi cảm thấy xấu hổ, rất là chật vật.

 

Vì thế người đẹp vừa nhìn thấy mặt tôi liền che miệng cười thầm, sau đó đưa khăn tay cho tôi: "Lau mặt nhanh lên, sao lại thành ra thế này?" 

 

Tôi mím môi, thật sự không biết phải làm sao, bắt đầu từ đâu. 

 

.Tôi cầm lấy chiếc khăn tay, đang định nói lời cảm ơn thì có người trong đám đông thở dài lớn tiếng: "Tôi đi đây! Đó là chiếc khăn tay GUCCI. Chị Chân thật hào phóng! Cô ấy là một người xinh đẹp và có trái tim nhân hậu!"

 

Tôi tò mò nhìn chiếc khăn tay trong tay. 

 

Logo này…

 

Nó giống hệt chiếc túi lớn mà cha tôi đeo sau lưng khi đào nhân sâm. 

 

Nhìn không ra cái gì đặc biệt. 

 

Tôi lười để ý đến những người bên cạnh, tôi dùng khăn tay lau mặt, sau đó sửa sang lại mái tóc rối bù như tổ gà. 

 

Lúc này, bên tai tôi lại vang lên tiếng động -

 

"Này! Nhìn cô ấy kìa..." 

 

"Trời ơi, sao... đẹp thế này..." 

 

"Ừ, cô ấy trông giống như một minh tinh vậy... Thật là đẹp quá!" 

 

Mọi người trong đám đông đang nói chuyện, chỉ chỉ trỏ trỏ vào tôi. Tôi cũng chẳng buồn để ý. 

 

Từ nhỏ đến lớn, các chú đến thăm bố gần như khen tôi là tiên. 

 

Tôi đã miễn dịch từ lâu. 

 

Tôi cất chiếc khăn tay đi, nghĩ muốn giặt sạch trước khi trả lại cho người đẹp. 

 

Khi ngẩng đầu lên, tôi bất ngờ phát hiện trên trán người đẹp có một đám sương đen đọng lại... 

 

Người đẹp thấy tôi nhìn chằm chằm, không biết tại sao chỉ cười nói: “Chắc em là sinh viên năm nhất phải không? Tôi là đàn chị của em, tên là Chân Duyệt, không cần phải trả lại chiếc khăn tay cho tôi đâu, lần sau đi lại hãy cẩn thận." 

 

Cô ta nói rồi rời đi. 

 

"Chờ một chút!" Tôi nhanh chóng gọi cô ấy. 

 

"Bạn học, còn có chuyện gì sao?" Chân Duyệt dừng chân, quay người lại. 

 

Nhìn mặt của cô ấy, tim tôi như ngừng đập. 

 

Đó thực sự là một điềm xấu. -

 

Chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy sương đen trên trán Chân Duyệt. 

 

Trong mắt người khác, cô ấy có khuôn mặt trắng nõn không tì vết, môi đỏ và răng trắng, là một vẻ đẹp hoàn hảo. 

 

Nhưng trong mắt tôi, khuôn mặt này là một mớ hỗn độn, đặc biệt là chiếc mũi, rõ ràng đã chỉnh sửa qua. 

 

Tật ách* nằm dưới ấn đường, ở phần giữa của mũi, còn được gọi là chân núi, chủ thể bẩm sinh, có những tai nạn ngoài ý muốn đó con người hoặc tự nhiên. 

(Cung Tật Ách trong tử vi là cung quan trọng đại diện cho sức khỏe, tai nạn, thương tích và tuổi thọ của chủ mệnh trong lá số. Nó liên quan đến các bệnh dễ mắc phải, tật ách có thể xảy ra, và cả các khiếm khuyết về sức khỏe.)

 

Nếu như Cung Tai ách có thay đổi thì sắp xảy ra một thảm họa đẫm máu. 

 

Lúc này, Cung Tật ách trên khuôn mặt này mơ hồ tràn ngập sương mù xanh đen. Để giải thích nó một cách đơn giản. Đây là người sẽ gặp xui xẻo. 

 

Từ khi còn nhỏ đi theo cha tôi đã được tiếp xúc với những thứ này. 

 

Tôi chỉ thường thấy ông ấy lừa người khác, nhưng tôi chưa bao giờ thử làm qua một lần. 

 

Tôi không biết liệu nó có chính xác không. Nếu là trước kia chắc chắn tôi sẽ không nói gì. 

 

Tuy nhiên, Chân Duyệt vừa rồi giúp tôi giải vậy, còn có lòng tốt đưa cho tôi một chiếc khăn tay. 

 

Làm theo lời dạy của gia đình, có ân tất báo, tôi quyết định nói cho cô ấy. 

 

"Ấn đường của cô tối tăm, hôm nay sẽ có một thảm họa đẫm máu. Và, trong vòng mười lăm phút nữa." 

 

Bùm - Tôi vừa dứt lời, xung quanh tôi đã tràn ngập tiếng cười khoa trương. 

 

"Cười ch. ế. t tôi, ấn đường tối tăm... Bạn học, cậu xem phim truyền hình nhiều quá rồi à?" 

 

Sắc mặt Chân Duyệt nhìn không tốt lắm, nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì cô gái tóc ngắn bên cạnh liền lao ra đẩy tôi thật mạnh. 

 

“Cô bị bệnh à? Chị Duyệt Duyệt có lòng tốt giúp đỡ cô, cô lại nguyền rủa chị ấy!" 

 

Này, nguyền rủa là như thế nào vậy?

 

Rõ ràng là tôi có lòng tốt nhắc nhở mà thôi. 

 

"Mặc dù... nó không hẳn là chính xác. Nhưng tôi thà tin rằng có thứ gì đó còn hơn là không có. Chị Chân, chị nên cẩn thận." 

 

Tôi sờ túi và muốn đưa cho cô ấy một lá bùa hộ mệnh, "Nhân tiện, cái này có thể chặn được..." 

 

"Đồ tâm thần" 

 

Tôi chưa kịp nói xong thì cô gái tóc ngắn đã mở tay tôi ra, kéo Chân Duyệt lại rồi rời đi. 

 

Nhưng họ chưa bước được vài bước thì một quả bóng rổ bất ngờ bay tới và đập thẳng vào mặt Chân Duyệt. 

 

Ngay lập tức, mũi của Chân Duyệt trở nên vẹo. 

 

Sương mù đen trên trán Chân Duyệt biến mất, nó biến thành hai dòng m.á.u cam không thể ngăn được.

 

Loading...