Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiều Hoa Thán - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-10-04 16:24:52
Lượt xem: 1,170

Ta tưởng người sẽ tức giận, sẽ nổi giận, nhưng người không hề.

Mẫu hoàng chỉ nhìn ta, nói với ta không sao cả.

Người gọi hoàng huynh đến, hỏi hoàng huynh muốn thiên hạ hay muốn ta.

"Nhi thần muốn Tri Điều!"

Hoàng huynh gần như không do dự mà chọn ta, nhưng trước đó, ta hoàn toàn không biết hoàng huynh cũng có tình cảm với ta.

Tuy hắn đối xử với ta rất tốt, nhưng ta cứ nghĩ, đó chỉ là sự yêu thương của huynh trưởng dành cho muội muội mà thôi.

"Ừ."

Mẫu hoàng chỉ khẽ ừ một tiếng, rồi lấy uy nghiêm của đế vương ra uy h.i.ế.p hoàng huynh.

"Nghĩ kỹ cho trẫm, con có thể không cưới nó, nhưng nếu con cưới nó mà không bảo vệ được nó, phụ bạc nó, trẫm nhất định sẽ phế truất con!"

Hoàng huynh nhìn mẫu hoàng, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà thề, "Nhi thần nhất định sẽ yêu thương Tri Điều như yêu thương thiên hạ."

Ta ngây người, sao có thể như vậy được! 

Chúng ta là huynh muội mà!

"Ồ, hoàng huynh của con là do ta nhặt được, hai con chẳng có chút quan hệ m.á.u mủ nào cả!" 

Hoàng huynh hướng ta mỉm cười an ủi, những gì mẫu hoàng nói đều là sự thật. 

Mẫu hoàng nhặt được hoàng huynh, hắn không hề có quan hệ huyết thống với chúng ta, người lại tuyên bố hắn là dòng dõi Mục thị, nhận làm con nuôi, cẩn thận dạy dỗ, bồi dưỡng thành trữ quân. 

Trong lòng mẫu hậu luôn canh cánh nỗi niềm day dứt, day dứt vì đã phát động chiến tranh, gây họa cho bá tánh. 

Hoàng huynh chính là một đứa trẻ mồ côi cha mẹ trong chiến loạn ấy. 

Mẫu hậu không xem trọng huyết thống, người để hoàng huynh làm trữ quân, chỉ mong an ủi vong linh những bá tánh vô tội. 

Người là một nữ tử có tấm lòng bao la, có thể trở thành nữ đế, cai trị một đất nước, người so với phần lớn nam nhi trên thế gian này còn phóng khoáng hơn. 

Mà lý do hoàng huynh không chút do dự lựa chọn ta, cũng là bởi vì mẫu hoàng còn trẻ, hoàn toàn có năng lực nuôi dạy một trữ quân khác. 

Nhưng ta, người chỉ có một mình ta mà thôi.

Hoàng huynh cũng là người trong sáng tựa gió mát trăng thanh, hắn nói yêu ta, không phải lời đường mật, mà là lời thề nguyện. 

Về sau, để ngăn chặn những lời đàm tiếu của thiên hạ, mẫu hoàng đã tước bỏ danh hiệu công chúa của ta, để ta lấy thân phận con gái nhà họ Tiêu mà gả vào Đông cung. 

Điều mà ta lo lắng bấy lâu nay, cứ như vậy được giải quyết.

Ngày ta xuất giá, mẫu hoàng dùng mười dặm hồng trang tiễn đưa, Tiêu lão cha cõng ta ra khỏi cửa. "Đáng lẽ đây là việc của cha con, lại để ta chiếm tiện nghi rồi." 

Tiêu lão cha và cha ruột ta là bằng hữu thân thiết. 

Cha ruột ta không chỉ là mối tình si của mẫu hoàng, mà còn là ánh trăng sáng trong lòng họ nữa.

"Cha, giờ con đã xuất giá rồi, người có muốn cưới vợ không ạ?" 

Đối với đề nghị của ta, Tiêu lão cha ngay thẳng từ chối. 

Người nói mẫu hoàng của con vốn đã lẻ loi một mình, nay con lại xuất giá, nếu người lấy vợ, sẽ không thể đường hoàng, thường xuyên vào cung thăm mẫu hoàng con được nữa. 

Thực ra ta rất mong mẫu hoàng và Tiêu lão cha đến với nhau, nhưng mẫu hoàng rất bài xích bất kỳ người nam nhân nào có ý với người. 

Tiêu lão cha may ra được người xem như tri kỷ. 

Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. 

Mẫu hoàng của ta là nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ, đồng thời cũng vì cha ta mà giữ trọn một lòng chung thủy. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thieu-hoa-than/chuong-14.html.]

Gả cho hoàng huynh được hai năm, ta mang thai. 

Mẫu hoàng sắp lên chức bà nội rồi, lần đầu tiên ta nhìn thấy vẻ mặt bối rối của người. 

Thời gian người ở trong Phật đường bầu bạn với cha ta ít đi một chút, thay vào đó, người dành nhiều thời gian hơn để ở bên ta.

Trưởng tử của ta ra đời trong sự mong chờ của cả thiên hạ, ngày hôm đó mẫu hoàng vô cùng vui mừng, người vì đứa nhỏ của ta mà đại xá thiên hạ. 

Cả thiên hạ lại cảm niệm công lao của ta. 

Mẫu hoàng của ta vì thiên hạ mà tận tâm tận lực, hoàng huynh cũng vậy. 

Hoàng huynh phụ chính nhiều năm, hai người đã cùng nhau mở ra một thời thịnh thế chưa từng có. 

Còn ta, ngoài việc sinh ba đứa nhỏ, dường như chẳng có gì vất vả. 

Khi làm công chúa, ta sống phóng khoáng tự do, làm thái tử phi cũng vậy. 

Mẫu hoàng có dung mạo xinh đẹp kiều diễm, còn ta thì đoan trang thanh nhã hơn. 

Nhưng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, người đoan trang cả một đời là mẫu hoàng, còn ta thì sống rực rỡ cả một đời. 

Dù đã sinh ba đứa nhỏ, ta vẫn trẻ trung, vẫn hoạt bát cởi mở.

Vinh hoa phú quý của ta đều là do mẫu hoàng và phu quân ta giành được, ta cũng an tâm hưởng thụ. 

Năm mẫu hoàng bốn mươi tuổi, thân thể đột nhiên suy yếu. 

Khoảnh khắc ấy, ta cảm thấy như trời đất sụp đổ. 

Người là nữ tử kiên cường nhất mà ta từng gặp, dù phải đối mặt với cái chết, người cũng vui vẻ đón nhận.

Trước lúc lâm chung, mẫu hoàng triệu ta và hoàng huynh đến để dặn dò hậu sự. 

Ta khóc không sao ngừng được, mẫu hoàng đưa tay lau nước mắt cho ta. "Điều Điều đừng khóc, mẹ chỉ là đi tìm cha con thôi!"

Người là người mẹ tốt nhất trên đời, ta thật sự không nỡ xa người, ta luôn cảm thấy, nếu không phải người quá thương nhớ cha ta, người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi. 

"Thái tử, thay ta làm ba việc! Thứ nhất, công khai thân thế của Điều Điều, nó là con của ta và tiền triều Ngụy Chiêu thái tử, nay bốn biển thái bình, nếu thiên hạ có lời ra tiếng vào về nó, con phải bảo vệ nó chu toàn. Thứ hai, hợp táng tro cốt của ta và Ngụy Chiêu thái tử, để mắt đến đám sử quan, đừng để họ viết bậy về chuyện tình cảm của ta, ta chỉ có một mình Ngụy Chiêu, cả đời này chưa từng hai lòng. Thứ ba, đem đứa con thứ ba của các con cho nhà họ Tiêu, để lão già Tiêu Khải kia có người phụng dưỡng tuổi già, hắn đã thay thế Ngụy Chiêu, chăm sóc cho Điều Điều cả đời, là ta nợ hắn." 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Hoàng huynh đồng ý, hốc mắt hắn cũng đỏ hoe.

Đây là lần đầu tiên ta thấy hoàng huynh khóc, mẫu hoàng đối với ta từ ái, đối với hoàng huynh nghiêm khắc, nhưng chưa bao giờ thiên vị người nào hơn. 

Người đối với chúng ta đều có kỳ vọng, nhưng lại dành tất cả tâm huyết như nhau, với tư cách là một hoàng đế, người chưa từng một chút nào nghi ngờ hoàng huynh. 

Lời cuối cùng của mẫu hoàng là nói với ta, người nói: "Điều Điều, để mẹ nhìn con thật kỹ! Kiếp sau lại đến tìm mẹ làm con nhé! Chỉ là chúng ta đừng sinh ra trong hoàng tộc nữa!" 

Năm Chiêu Minh thứ hai mươi mốt, Mục Văn đế băng hà tại hoàng cung, hưởng thọ bốn mươi tuổi, chính tích hiển hách, nuôi dưỡng một trai một gái, cả đời không lập gia đình. 

Mùa xuân năm sau, hoàng huynh thuận lợi đăng cơ kế vị, ta được sắc phong làm hoàng hậu, bởi vì ta là con gái duy nhất của tiên đế, thân phận vô cùng tôn quý. 

Để thể hiện sự coi trọng đối với ta, hoàng huynh đã tuyên bố với thiên hạ rằng, ấn hoàng hậu của ta và ngọc tỷ có cùng hiệu lực. 

Nhưng ta vốn không có chí lớn, ta có rất nhiều rất nhiều tình yêu thương và sự kính trọng. 

Cả đời vinh hoa phú quý, phu thê ân ái, con cái hiếu thuận, được cả thiên hạ kính ngưỡng.

Ta biết những điều này đều là hạt giống tốt mà mẫu hoàng đã gieo trồng cho ta. 

Về sau, ta trò chuyện cùng Hàn thái phó, được biết không ít chuyện thời niên thiếu của mẫu hoàng. 

Bấy giờ mới chợt tỉnh ngộ, hóa ra những thứ ta có được, đều là những thứ mẫu hoàng hằng mong ước mà không có được. 

Bởi vì con đường người đã đi qua đầy chông gai, nên mẫu hoàng mới dốc hết sức lực, thay ta trải sẵn một con đường bằng phẳng.

(Hết)

Loading...