Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THIÊU ĐỐT ÁNH XUÂN - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-13 21:29:37
Lượt xem: 833

“Em đã báo cảnh sát, cảnh sát đã đến xem, nói tốt nhất là lắp đặt camera giám sát trong sân.”

 

Giọng cô nhẹ nhàng và mềm mại, mang theo chút thận trọng sau khi cân nhắc nhiều lần, “Nếu anh có thời gian, có thể về một chuyến không?”

 

Anh im lặng một lúc, Tấn Trạch thản nhiên nói: "Gần đây bận, tôi sẽ bảo trợ lý sắp xếp."

 

Điện thoại cúp máy, Mạnh Ninh ngẩng mặt nằm trước mặt anh, thân thể bị ánh đèn bao phủ, phát ra ánh sáng như ngọc, vết thương trên người càng tăng thêm vẻ diễm lệ và mong manh.

 

Cô ta bật cười khinh khỉnh, lười biếng nói: "Vị hôn thê của anh đang giục anh về nhà đó, giám đốc Tấn."

 

Tấn Trạch vuốt tóc cô ta, giọng nói pha lẫn vài phần dục vọng kín đáo: "Không cần để ý đến cô ta."

 

Chuyện này thậm chí anh còn không để vào lòng.

 

Nhưng bây giờ, nó lại trở thành bằng chứng lật đổ sự thật nực cười mà anh đã tin tưởng.

 

Tấn Trạch nhìn đoạn phim ghi lại từ camera giám sát ngoài cửa sổ.

 

Bởi vì khoảng cách có phần xa, chất lượng hình ảnh thực ra không rõ ràng lắm.

 

Nhưng vẫn có thể thấy, Trần Dao cầm ly nước đi xuống lầu, Mạnh Ninh đuổi theo, túm tóc cô ấy, dí đầu t.h.u.ố.c lá vào cổ tay cô ấy.

 

Trần Dao kêu thét lên, vô thức ném ly nước trong tay đi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Ngay giây tiếp theo, chính anh bước vào cửa, lao tới, che chắn Mạnh Ninh sau lưng.

 

Nội dung phía sau, Tấn Trạch không dám nhìn nữa.

 

Khi đã có được khởi đầu, mọi chuyện sau đó dễ điều tra hơn nhiều.

 

Anh sai người đến ngôi trường mà họ đã học trước đây.

 

Khi đó có bạn cùng lớp của Mạnh Ninh và Trần Dao, có người giờ đang ở lại trường cũ giảng dạy.

 

Ngồi trong quán cà phê ngoài cổng trường, cô thở dài tiếc nuối:

 

"Thực ra lúc đó là một cậu con trai ghen tị với Mạnh Ninh đã tố giác chuyện cô ấy hút thuốc với nhà trường, không hiểu sao, cô ta lại khăng khăng nói là do Trần Dao làm."

 

"Không chỉ dí đầu t.h.u.ố.c lá lên người Trần Dao, cô ta còn cố tình gây sự đánh đổ hộp cơm của Trần Dao, rồi trộn cơm thừa của người khác cho Trần Dao ăn, bắt cô ấy há miệng làm gạt tàn thuốc cho họ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thieu-dot-anh-xuan/chuong-8.html.]

 

"Nhưng gia đình cô ta có tiền có quyền, chẳng ai dám vì Trần Dao mà đắc tội với cô ta."

 

"Hơn nữa, Mạnh Ninh nói với chúng tôi rằng mẹ của Trần Dao là kẻ thứ ba phá vỡ gia đình cô ta."

 

"Nhưng sau này mọi người đều đồn rằng, đó chỉ là bố của Mạnh Ninh thời đi học từng yêu thầm mẹ của Trần Dao, ông ấy giấu một tấm ảnh, bị mẹ của Mạnh Ninh nhìn thấy, bà ấy làm lớn chuyện, bố cô ta đòi ly hôn, Mạnh Ninh và mẹ cô ta liền đổ tội danh này lên đầu Trần Dao..."

 

Những lời này, được người đi điều tra thuật lại không sai một chữ cho Tấn Trạch.

 

Anh bảo người đi bắt Mạnh Ninh, nhưng cô ta đã chạy về nhà.

 

Tấn Trạch quay lại bệnh viện, Trần Dao đang ngồi ngoài cửa phòng bệnh, ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn anh.

 

Cô thậm chí còn hơi cong khóe môi: "Điều tra rõ ràng rồi chứ?"

 

Tấn Trạch mấp máy môi, gần như tuyệt vọng nhìn cô: "…A Dao."

 

Trong mắt Trần Dao ánh lên ánh lệ, phủ một lớp sương mỏng như tơ lụa:

 

"Tấn Trạch, em thật sự mong đợi rất lâu về đám cưới của chúng ta. Thực ra không có váy cưới và nhẫn đắt tiền cũng không sao, không mời nhiều khách cũng không sao, chỉ cần người em cưới là anh, là đủ rồi."

 

"Bệnh tình của em đã ổn định, dù thính giác vẫn chưa nhạy lắm nhưng không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường. Mẹ em vẫn luôn lo lắng em không tự chăm sóc tốt cho mình, em nghĩ, sau này thời gian lâu dần, anh sẽ khiến bà yên tâm."

 

"Vết thương của em không phải giả, thính lực mất đi không phải giả, cô ta ngồi tù bảy năm cũng không phải giả. Nếu anh thực sự thích em, tin tưởng em, sao có thể tin vào lời một phía của Mạnh Ninh? Anh có quyền có thế, tìm ra sự thật chẳng khó gì, sao lại không chịu đi điều tra?"

 

"Anh rất rõ, vì anh đã thay lòng, cán cân trong lòng anh nghiêng về phía cô ta, nên anh mới sẵn sàng tin tưởng vô điều kiện lời cô ta nói."

 

"Tấn Trạch, chúng ta không còn tương lai nữa."

 

10

 

Tôi lại bắt đầu thường xuyên gặp ác mộng.

 

Trong mơ, là khoảng thời gian Tấn Trạch nhốt tôi trong biệt thự.

 

Anh ấy nắm lấy cổ tay tôi, mặc sức hành hạ tôi trên giường, thậm chí cố ý tăng thêm cơn đau, kéo dài thời gian.

 

 

 

Loading...