Chạm để tắt
Chạm để tắt

THIÊU ĐỐT ÁNH XUÂN - Chương 14 - Hết

Cập nhật lúc: 2024-08-13 21:33:20
Lượt xem: 637

Người như tôi, xuất thân thấp kém, tay không tấc sắt.

 

Thứ duy nhất có thể dùng làm vũ khí, là một thân m.á.u thịt.

 

Tấn Trạch thích tôi, nhưng cũng chưa bao giờ xem trọng tôi.

 

Anh quen được nuông chiều ở vị trí cao, dù đã cầu hôn tôi, cũng không chịu nhìn tôi và người bên cạnh tôi một cách bình đẳng.

 

Nên dù chúng tôi đã đính hôn, mẹ tôi vẫn cẩn thận gọi anh là giám đốc Tấn.

 

Vì vậy, anh không nghĩ rằng tôi có khả năng thay lòng, cũng không nghĩ đến việc đề phòng tôi.

 

Anh và Mạnh Ninh coi tôi như một loài tầm gửi, như cây dây leo ký sinh, có vẻ yếu đuối đến mức mất đi bảo vệ thì không thể sống được.

 

Vậy tôi cũng đành lặng lẽ bám vào họ để phát triển, cho đến khi rút cạn m.á.u thịt của anh, biến thành chất dinh dưỡng cho riêng mình.

 

Tòa nhà tre nằm ở vùng ngoại ô xa xôi của thành phố, khi xe cứu hỏa đến, Mạnh Ninh đã chết.

 

Tấn Trạch còn lại một hơi thở cuối cùng, anh mờ mịt nhìn thấy tôi trong đám đông, khó khăn nhấc ngón tay.

 

Tôi xoa đôi mắt đỏ au, nước mắt giàn giụa lao tới, nắm lấy bàn tay đã cháy đen của anh.

 

Như một con bướm gãy cánh, đổ gục bên cạnh cáng của anh, khóc không thành tiếng.

 

"Tấn Trạch, đừng bỏ em lại, đừng bỏ em lại…"

 

Những người xung quanh nhìn không đành lòng, có lẽ đều cảm thán về sự trung thành trong tình yêu của chúng tôi, sự vô thường của số phận.

 

Tấn Trạch chậm chạp mấp máy môi, không thể nói được gì.

 

Chỉ trong khoảnh khắc nhắm mắt, nơi khóe mắt lại rỉ ra một giọt lệ không rõ ràng.

 

Anh vừa được đưa lên xe cứu thương, liền hoàn toàn mất đi nhịp tim và hơi thở.

 

Sau đó, nguyên nhân của vụ tai nạn này được làm rõ, hóa ra là do nhà họ Mạnh sa sút, thấy lễ cưới hoành tráng của tôi và Tấn Trạch mà sinh lòng oán hận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thieu-dot-anh-xuan/chuong-14-het.html.]

 

Cô ta lén mua xăng, theo chúng tôi đến đây, rồi nhân lúc chúng tôi ngủ say, đổ xăng, châm lửa đốt cháy tòa nhà tre.

 

Mẹ của Mạnh Ninh nghe tin con gái chết, phát điên.

 

Tôi tốt bụng để người đưa bà ta vào viện tâm thần.

 

Những chuyện Mạnh Ninh bắt nạt học đường ngày xưa bị đào lại, không ai thấy cô ta đáng thương.

 

Chỉ tiếc nuối thở dài, cảm thán Tấn Trạch thật là người đàn ông tốt.

 

Vừa chịu đứng ra giải quyết nhà họ Mạnh cho vị hôn thê, lại vì cô mà cùng Mạnh Ninh c.h.ế.t trong biển lửa.

 

Đèn flash sáng lên, tôi trước ống kính mắt đỏ hoe, tuyên bố tôi sẽ kế thừa di nguyện của Tấn Trạch, quản lý tập đoàn Tấn Thị thật tốt.

 

"Cuộc đời này tôi chỉ thích mình anh ấy, cũng sẽ không bao giờ tái hôn."

 

"Trên thế giới này, cũng không ai yêu tôi như Tấn Trạch."

 

"Tôi sẽ mãi mãi nhớ anh ấy."

 

Buổi họp báo kết thúc.

 

Tôi ngồi vào chiếc Lamborghini màu nước mới tinh, tựa vào mép cửa sổ, xoa xoa thái dương đang căng.

 

Bệnh viện đột nhiên gọi điện đến, nói: "Giám đốc Trần, mẹ cô tỉnh rồi."

 

Tôi gật đầu, bảo tài xế quay xe, đến bệnh viện.

 

Ngoài cửa sổ hoàng hôn đỏ rực như máu, như làn pháo hoa đổ dài trên chân trời.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Mùa xuân đến rồi.

 

-Hết-

 

Loading...