Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THIÊU ĐỐT ÁNH XUÂN - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-13 21:30:43
Lượt xem: 748

Dùng thái độ gần như căm ghét đối xử với tôi, tùy tiện làm tổn thương và sỉ nhục.

 

Vì vậy...

 

Bây giờ, khi biết rằng Mạnh Ninh mới là kẻ từ đầu đến cuối lừa gạt anh, có lẽ vẫn chưa đủ.

 

Tôi phải liên tục thêm trọng lượng lên cán cân, cho đến khi cái gọi là công lý tự cho mình là đúng trong lòng anh hoàn toàn nghiêng về phía tôi.

 

Tôi cúi mắt xuống, vai run rẩy, không kìm nổi tiếng khóc không thành tiếng, nước mắt tràn ra, thấm ướt hàng mi thành một mảng ướt sũng.

 

Cuối cùng, Tấn Trạch bế ngang tôi lên, đặt vào ghế phụ, lái xe đưa tôi về nhà.

 

Biệt thự đã được thay đổi hoàn toàn.

 

Bụi hoa hồng trong sân bị nhổ sạch, thay vào đó là trà và nguyệt quý mới đắt tiền.

 

Hồ bơi được quét dọn sạch sẽ, không còn chút dấu vết máu.

 

Khiến người ta ngỡ rằng thảm kịch chiều hôm đó chưa từng xảy ra.

 

Lần này, trong biệt thự có thêm vài người hầu.

 

Họ nhanh chóng chuẩn bị xong bữa tối, rồi lặng lẽ rút lui đến nơi tôi không thấy được.

 

Tôi hiểu rất rõ.

 

Tấn Trạch sợ tôi chạy trốn.

 

"Khi không cần làm việc, em sẽ không thấy họ."

 

Tấn Trạch nhẹ nhàng nói, "A Dao, em yên tâm, cuộc sống của chúng ta vẫn sẽ như trước, không có gì thay đổi."

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi dùng thìa khuấy nhẹ súp trước mặt, hỏi nhỏ: "Vậy còn Mạnh Ninh thì sao?"

 

Tấn Trạch vẫn không trả lời tôi.

 

Nửa đêm hôm đó, tôi tỉnh dậy từ giấc mơ, chân trần bước ra khỏi phòng, tìm thấy anh ở ban công cuối hành lang.

 

Anh kẹp một điếu thuốc, dưới ánh trăng nhạt nhòa bao phủ, ngọn lửa nơi đầu ngón tay lúc sáng lúc tắt.

 

Hàng lông mày nhíu chặt không giấu nổi sự bồn chồn.

 

Vốn dĩ Tấn Trạch không bao giờ hút thuốc.

 

Thói quen này học từ ai, không cần nói cũng hiểu.

 

Con bài của tôi vẫn chưa đủ.

 

Anh đã biết sự thật, biết người lừa dối anh bấy lâu là Mạnh Ninh, nhưng không thể như nửa năm trước, không chút do dự mà ra tay với cô ta.

 

Bóng đêm nặng nề, mây đen nuốt chửng ánh trăng nhạt nhòa.

 

Tôi đứng phía sau anh rất lâu, rồi lặng lẽ rời đi.

 

Tôi bắt đầu mất ngủ suốt đêm.

 

Dù ngủ được một chút, cũng sẽ nhanh chóng tỉnh dậy từ cơn ác mộng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thieu-dot-anh-xuan/chuong-10.html.]

"Tôi không tố giác cô..."

 

Tôi lẩm bẩm trong giấc mơ, ôm lấy đầu gối thu mình thành một cục nhỏ, nước mắt như thể không bao giờ ngừng chảy.

 

Giống như vô số lần trước, Tấn Trạch sẽ ôm tôi vào lòng.

 

Điểm khác biệt là tôi sẽ giãy giụa đẩy anh ra, giọng run run bảo anh tránh xa tôi một chút.

 

Ánh mắt nhìn anh không còn là niềm tin và tình yêu hết lòng nữa, mà là sự sợ hãi và xa lánh.

 

Cuối cùng, lại giống như vừa tỉnh dậy từ cơn ác mộng, khẽ thút thít rồi tiến lại gần, ôm lấy anh.

 

"…Xin lỗi."

 

"Em không cố ý tránh xa anh."

 

"Em tưởng rằng anh đã chọn Mạnh Ninh, em tưởng… anh không cần em nữa."

 

Mặt tôi áp vào n.g.ự.c Tấn Trạch, nước mắt thấm ướt vải mềm của áo ngủ.

 

Tiếng tim đập dồn dập được máy trợ thính đưa vào tai tôi.

 

Chiều hôm đó, khi Tấn Trạch từ công ty về, không thấy tôi trong phòng khách.

 

Anh gần như hoảng hốt đẩy cửa phòng ngủ ra.

 

Tôi đang đứng trong phòng thay đồ, mặc chiếc váy cưới được nhà thiết kế dày công tạo ra.

 

Váy cưới được làm theo số đo của tôi nửa năm trước, bây giờ mặc lên, trống trải hẳn.

 

Những viên kim cương trên tà váy phản chiếu ánh đèn rực rỡ, nhưng dù tôi cố gắng nâng váy lên thế nào, cũng không thể ngăn chiếc váy cưới đã quá rộng trượt xuống khỏi người.

 

Vừa hay lộ ra đôi vai tròn trịa, xương quai xanh nhô ra, và những vết sẹo chồng chất trên lưng.

 

Tôi ngước mắt lên, mơ hồ bất lực nhìn anh, nước mắt trào ra, chảy dài trên má nhợt nhạt, khiến khóe mắt ngấm đỏ nhàn nhạt.

 

"A Dao…"

 

Tôi nghẹn ngào, cả người run nhẹ, nhưng chẳng thể thốt nên lời.

 

Cuối cùng đành ôm lấy váy cưới, loạng choạng lao tới, đ.â.m vào lòng Tấn Trạch.

 

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, bằng ánh mắt tuyệt vọng bất lực nhất.

 

Như thể trên thế giới này, ngoài anh ra, tôi chẳng còn ai để tin tưởng và dựa dẫm.

 

Ngón tay ấm áp của anh luồn vào tóc tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, như thể cuối cùng đã quyết định được điều gì đó.

 

"A Dao, đừng khóc nữa."

 

"Anh sẽ thay em giải quyết mọi nguồn cơn ác mộng."

 

11

 

Nửa tháng sau, tôi thấy tin tức tập đoàn Tấn Thị hợp tác thương mại với nhà họ Mạnh trên bản tin tài chính.

 

 

 

Loading...