Thiên Vị - 9 + 10.1

Cập nhật lúc: 2024-07-07 14:51:22
Lượt xem: 4,289

9

 

Khoảnh khắc máy bay hạ cánh, tôi thậm chí còn không buông hành lý, mà lập tức đi tiệm bánh ngọt mua một miếng bánh dâu tây.

 

Mùi ngọt và ngấy.

 

Ngon ngon thơm thơm.

 

Ngon hơn bất cứ loại bánh ngọt dâu tây nào mà tôi từng ăn trước đây.

 

Bởi vì miếng bánh này do tôi tự mua.

 

Trong đó có mùi vị của sự tự do.

 

Ăn bánh xong, tôi đi dạo các tiệm bán Lego.

 

Rồi dùng học bông mua bộ mô hình tàu chiến mới nhất.

 

Khi tôi khuân đồ lên ký túc xá, bạn cùng phòng đều ngạc nhiên.

 

Tôi nói cho bọn họ biết: Đây là sở thích thời niên thiếu.

 

Là cách tôi bù đắp những khuyết thiếu của mình khi xưa.

 

 

Tôi không hề cảm thấy bánh dâu tây và Lego tới muộn với cuộc đời tôi.

 

Khi nhìn chúng, trong lòng tôi là sự thỏa mãn tột cùng, là niềm vui sướng to lớn.

 

Tôi dựa vào chính mình, có được tất cả mọi thứ tôi muốn.

 

Tự do.

 

Tự do mà tôi tôn sùng, vào khoảnh khắc này, tôi đã thực hiện được.

 

Cuối cùng tôi không phải dùng đồ cũ của Giang Tâm Tâm nữa.

 

Cuối cùng tôi không cần tiết kiệm tiền chỉ ăn bánh bao nữa.

 

Cuối cùng tôi không cần phải lo lắng hãi hùng sợ những gì tôi để ý sẽ bị cướp mất.

 

10.1

 

Sau ba năm du học, tôi thuận lợi nhận được chứng nhận tốt nghiệp.

 

Dựa vào lý lịch ưu tú, tôi làm tới chức quản lý cấp cao của một công ty đã niêm yết.

 

Lại nhờ sự phát triển của thời đại, sự thay đổi của khoa học công nghệ, tôi lựa chọn tự mình gây dựng sự nghiệp.

 

Khi tôi về nước đã là bảy năm sau.

 

Tôi được mời tới tham gia họp lớp đại học.

 

Bảy năm không gặp, bạn học đã kết hôn, sinh con, có người hạnh phúc mỹ mãn, cũng có kẻ đã ly hôn, vẫn chẳng làm nên trò trống gì.

 

Mà Trần Thuật, cùng là bạn cùng lớp, thì đã kết hôn sinh con, nhìn như mỹ mãn, nhưng thành kẻ vô tích sự chỉ biết ăn mày dĩ vãng.

 

Anh ta đến muộn, đầu tóc rối bù, không còn vẻ tuấn tú năm đó.

 

Mà bên cạnh anh ta là Giang Tâm Tâm trông đã phát tướng hẳn.

 

Giang Tâm Tâm thấy tôi, đôi mắt nao nao, một lúc lâu mới gọi tên tôi: "Niệm Niệm..."

 

Tôi mỉm cười đáp lại: "Ừm, đã lâu không gặp."

 

"Bây giờ em làm gì rồi? Trông em, thật xinh đẹp!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thien-vi/9-10-1.html.]

 

Giang Tâm Tâm vẫn ngây thơ và lãng mạn như trước.

 

Ngoài vẻ bề ngoài béo lên trông khác hẳn khi xưa, tính cách vẫn không hề thay đổi chút nào.

 

Cô ta khen ngợi tôi.

 

Đám bạn cùng lớp cũng phụ họa.

 

"Giờ Niệm Niệm là sếp tổng rồi, chính là nữ cường nhân mà chúng ta phải hâm mộ!"

 

"Niệm Niệm ơi, có cơ hội thì hợp tác nhé, đừng khinh thường mấy công ty nhỏ của bọn tôi, ha ha."

 

"Niệm Niệm, giờ cậu vẫn cô đơn chiếc bóng chứ? Đã có bạn trai chưa?"

 

Mọi người rất tò mò về tôi sau nhiều năm không gặp, hỏi hết cái này tới cái khác.

 

Tôi trả lời từng câu một.

 

Trong quá trình ấy, ánh mắt Trần Thuật không hề dời khỏi người tôi.

 

Chờ khi bữa cơm kết thúc.

 

Giang Tâm Tâm và Trần Thuật chờ tôi ở ngoài cửa.

 

Giang Tâm Tâm nói ba mẹ nhớ tôi, bảo tôi về thăm nhà đi.

 

Trần Thuật thì từ đầu tới cuối không nói năng gì.

 

Hai ngày sau.

 

Tôi mang quà về nhà.

 

Vừa mở cửa ra thì ba mẹ đã ném hết đồ đạc của tôi ra ngoài hành lang.

 

Bọn họ chỉ vào tôi mắng: "Bọn tao không có cái loại con gái như mày, cút, cút ngay!"

 

"Những chuyện mày làm lúc trước, Tâm Tâm có thể tha thứ cho mày, chứ bọn tao thì không đời nào!"

 

"Mày c.h.ế.t luôn ở ngoài kia đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa."

 

Tôi đã dự đoán được tình huống này, nên chẳng đau đớn khổ sở chút nào.

 

Tôi trở về chỉ là muốn khiến bọn họ tức giận mà thôi.

 

Để bọn họ nhìn cho kỹ đứa con gái không được bọn họ yêu thương ấy nay lái xe sang, ăn mặc đẹp đẽ, ai cũng phải gọi một tiếng "sếp Niệm".

 

Mà cô con gái bọn họ nâng niu trong tay lại chẳng có thành tựu gì, vẫn ngu si đần độn như trước!

 

Bọn họ chọn sai rồi, cũng nhìn nhầm rồi.

 

Mặc dù bên ngoài bọn họ mạnh miệng không thể hiện chút hối hận nào, nhưng hành vi nhìn qua ngoài cửa sổ của bà ấy thực ra đã nói lên tất cả.

 

Giang Tâm Tâm khuyên nhủ ba mẹ đừng giận tôi.

 

Rồi bảo Trần Thuật tiễn tôi về.

 

Trần Thuật đi bên cạnh tôi, khuôn mặt mệt mỏi trông rất dè dặt cẩn thận.

 

"Chúc mừng em nhé Niệm Niệm, giờ thấy em sống tốt như vậy, anh rất vui mừng."

 

Vui mừng?

 

Anh là cái thá gì mà có thể tỏ vẻ vui mừng cho tôi?

 

Tôi mỉm cười: "Ừm, anh với chị rất hạnh phúc, rất tốt."

 

Bình luận

1 bình luận

  • Chưa hài lòng vs cái kết của cặp bố mẹ này

    Iris 3 tháng trước · Trả lời

    Loading...