Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên vi thuỳ xuân - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-09-09 14:03:31
Lượt xem: 2,273

11

Minh Huân biết được tin tát cả mọi người đều đồng ý cho ta hoà thân, cơ hồ không dám tin, cắn răng nói: "Ta không đồng ý, ta tuyệt đối không đồng ý."

"Thì sao?" Ta cười khẽ, "Ngươi muốn vì ta tạo phản sao?"

Hắn nhìn qua ta, không phản bác, ánh mắt im lặng nửa ngày, vành mắt chậm rãi đỏ lên, rõ ràng đang có sự giằng co giãy dụa.

Ta thu lại biểu cảm đùa cợt, cảm thấy rầu rĩ: "Ngươi nguyện ý vì ta tạo phản, lại không muốn nói với ta một lời nói thật lòng."

"Minh Huân, hôm nay từ biệt, hẹn không gặp lại. Vô luận ngươi có nỗi khổ gì, ta đều hi vọng chúng ta có thể nói chuyện thẳng thắn với nhau."

Hắn yên lặng đối mặt cùng ta, ánh mắt lưu chuyển, hình như có khổ sở vô tận vùi lấp từ đáy lòng phá tuôn ra mà ra.

"Có người đến." Sau lưng bỗng nhiên vang lên một tiếng nhắc nhở, lời còn chưa dứt, đã nghe tiếng móng ngựa lao nhanh mà đến.

Ta lập tức thu liễm cảm xúc, đưa tay hung hăng tát cho Minh Huân một bạt tai, tại hắn chấn kinh , trong mắt đầy vẻ hoang mang, ngữ khí quyết tuyệt nói: "Chúng ta sớm đã ân đoạn tình tuyệt, ngươi đừng cố tình dây dưa với ta thêm nữa!"

Nói xong, ta quay người tiến vào trong toa xe, xa phu vung roi đuổi ngựa, cấp tốc ra chạy qua sườn núi.

Sau một hồi lâu, thị nữ bên cạnh nâng cửa sổ xe lên nhìn ra ngoài, Minh Huân vẫn đứng im tại chỗ nhìn theo, cái bóng vừa mỏng vừa cô độc bị kéo dài thật dài.

Nàng cẩn thận từng li từng tí nhìn ta, nhịn không được mở miệng: "Quận chúa, ngay cả ta Ngài cũng có thể tha thứ, vì sao lại không thể khoan thứ Minh Huân?"

Ta nhìn khuôn mặt đã trải qua dịch dung của nàng, rốt cuộc nhìn không ra gương mặt cũ nữa: "Ngu Lệ, ta không phải tha thứ cho ngươi, mà là ngươi một mạng trả một mạng, đã trả sạch nợ rồi."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Trước khi Minh Huân đưa nàng đi hoả táng, ta t.h.i t.h.ể của tử lao thay thế nàng, lại bắt đầu dùng phù chú, đưa hồn phách ở kiếp trước của nàng triệu tới.

Phương pháp này rất là mạo hiểm, chưa chắc sẽ thành công, nhưng thất bại cũng không sao, không có nàng trong tay, ta vẫn có thể đạt được thứ ta muốn, chỉ là con đường ta đi sẽ phải quanh co thêm chút mà thôi.

Nàng nghe xong ta nói, vô ý thức sờ lên cổ của mình: "Minh Huân nói đúng, ta không nên đắc tội Ngài."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thien-vi-thuy-xuan/chuong-7.html.]

"Hiện tại hợp tác cũng không muộn." Ta bóc một quả quýt, giơ tay ném cho nàng một nửa, "Rất ngọt, nếm thử đi."

Nàng tin là thật, toàn nhét vào trong miệng, chua đến cả khuôn mặt đều nhíu lại, nhìn ta rốt cục nhịn không được phi phi phun ra, quả thực hận đến nghiến răng, nhe răng trợn mắt nói: "Hợp tác thì hợp tác, ta là tuyệt đối sẽ không bán chủ nhân của mình."

Ta hừ lạnh một tiếng: "Ngươi không nói ta cũng biết ngươi là ai rồi, ngươi tốt nhất vẫn nên ngẫm lại vị trí con rơi của mình bây giờ đi, chẳng nhẽ nghĩ bản thân vẫn còn giá trị cho hắn lợi dụng sao?"

Nàng trầm mặc.

Ta rèn sắt khi còn nóng, công tâm là thượng sách: "Tạn trung với hắn, không có kết quả, nhưng vì ta dốc lòng, đào sâu ba thước, ta cũng sẽ tìm lại cha cho ngươi."

12

Trên đường hoà thân, dọc đường chính là đất phong của mẫu thân ta: Mười sáu châu cương di.

Sau khi bà ấy chết, tướng lĩnh nơi này chiếm núi thành đất, tự lập làm vương, ngay cả quan phủ đều không để vào mắt, cực kì càn rỡ.

Màchuyện đầu tiên ta làm sau khi tiến vào Bắc Vực, chính là g.i.ế.c tất cả người hầu gả theo, âm thầm mang theo ba ngàn tinh binh, trong đêm tập kích đến quân doanh, triệu tập bộ hạ cũ của mẹ ta.

Nhưng hiển nhiên toàn phòng hơn mười nam nhân đại hán vạm vỡ, không có một ai chịu phục ta.

Vậy liền tiếp tục giết.

Ta cười đem kiếm ném ra, có một vị phó tướng đứng chính giữa, ẩn trong đám người, dáng dấp hắn khó nhận biết trong đám đông, nhưng mỗi khi ta nói muốn làm “ người dẫn đầu”, mọi người đều phải nhìn sắc mặt của hắn rồi mới dám lên tiếng, tất không đơn giản.

Quả nhiên hắn vừa chết, xao điện trong động càng sâu, những am thah không ăn nhập vào nhau dần vang lên, nhưng g.i.ế.c liền lúc ba người, tất cả dần im lặng.

Cả sảnh đường im lặng, ta nhẹ nhàng ung dung mở miệng: "Còn có ai muốn khiêu chiến ta nữa không?"

"Ta!" Một nam tử tráng hán cao lớn tay cầm chuỳ sắt, nhanh chóng mà lao đến, mỗi bước đi của hắn, không khí xung quanh đều rung chuyển.

Ta cấp tốc rút trường kiếm, thẳng yết hầu của hắn mà đ.â.m tới, khi ta di chuyển, mặt dây chuyền trên cổ lộ ra.

Thần sắc hắn trì trệ, lập tức nhận ra đây là tín vật của hoàng hậu, ánh mắt xoay chuyển, vội vàng quỳ xuống đất hành lễ: "Hoắc Phong nguyện đi theo quận chủ điện hạ."

Loading...